Chương 129: Cầu xin cô

694 35 3
                                    

"Hướng Vãn! Hướng Vãn cô có ở đó không? Hướng Vãn?" Ý thức Hướng Vãn có chút mơ hồ, đột nhiên nghe được có người kêu cô.

Cô dùng hết sức lực mở mắt ra, cách lớp cửa kính nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng Chu Miểu.

Chu Miểu thấy sắc mặt cô, nôn nóng kèm theo hoảng loạn, "Hướng Vãn, có chuyện gì xảy ra vậy? Cô đừng sợ, tôi đi tìm người mở cửa!"

"Đừng... Khụ khụ... Đừng..." Hướng Vãn muốn nói đừng, nhưng trong cổ họng có vô số đàm, chỉ cần lên tiếng, liền nhịn không được ho khan, ba chữ nói cũng không hoàn chỉnh.

Chu Miểu hoảng đến sắc mặt trắng bệch, cô không ngừng nói Hướng Vãn đừng sợ, cầm lấy điện thoại gọi cho Mộng Lan, "Chị Lan, Hướng Vãn bị nhốt ngoài sân thượng, sắp không chịu được nữa rồi... Chị... Chị có thể lấy chìa khóa chạy nhanh đến đây được không?"

Cô gấp đến độ không biết nên làm sao, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Sau khi nghe được lời đồng ý của Mộng Lan, Chu Miểu liền ngắt cuộc gọi, "Hướng Vãn, cô đừng sợ, cô sẽ không có việc gì... Tầng dưới hình như có bình chữa cháy chắc có thể đập vỡ cửa này, tôi đi tìm... Đừng sợ... Không sao đâu..."

Có thể là quá gấp gáp, quá sợ hãi, cô nói năng có chút lộn xộn.

Hướng Vãn hô hấp càng dồn dập, tim đập càng nhanh, lúc này một chữ cũng không nói ra được, chỉ không ngừng mà ho khan.

Trên mặt cô xám trắng một mảnh, môi so với trước xanh tím sắc hơn, cô biết nếu đến bệnh viện kịp thời, cô sẽ ở chỗ này mà rời đi sang thế giới bên kia.

Chỉ là, cô một chút cũng không sợ, thậm chí vô cùng mong chờ, tâm trạng giống như lần đó giang hai tay chờ đợi chiếc xe đó đâm vào mình.

Hướng Vãn không sợ địa ngục, cũng không lo lắng xem có được lên thiên đường hay không, cô hiện tại chỉ cầu nguyện Chu Miểu tìm được bình chữa cháy chậm một chút, đưa cô đi bệnh viện chậm một chút, như vậy cô có thể như ý nguyện rời đi khỏi thế giới này.

Nhưng không như mong muốn ——

Rầm!

Cửa sân thượng được làm bằng cửa kính bình thường, không chắc chắn. Chu Miểu tìm được bình chữa cháy, không phí bao nhiêu sức lực, liền đập vỡ cửa kính.

Cô không để ý tới cánh tay đã bị mảnh kính cắt phải, lại cầm bình chữa cháy đập vào cửa vài lần nữa, rồi vội vàng ném xuống, chui qua lỗ trống trên cửa, chạy đến chỗ Hướng Vãn đang nằm.

"Hướng Vãn, tôi đã gọi cấp cứu, cô chờ..." Chu Miểu lau nước mắt, "Cô kiên trì một chút, chịu... chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"

Hướng Vãn cố nén cơn ho khan, nắm chặt tay Chu Miểu, cầu xin nói: "Nếu cô... Khụ khụ... cô thật sự xem tôi là bạn, liền... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Cô kịch liệt mà ho, phun ra một ngụm máu, nhưng rất nhanh bị nước mưa rửa trôi

Chu Miểu trong mắt tràn đầy hoảng sợ, "Hướng Vãn... Hướng Vãn, cô... cô..."

Hạ Tiên Sinh! Yêu anh em sai rồi (Phần 1+2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ