Chương 33

142 3 0
                                    

Editor: AnHa31297

Lâm Điềm Điềm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với Hướng Vãn, cô ta cũng có chút kiêng sợ, đành nuốt lời vào trong, cáu tức " Hứ" một tiếng.

Chu Diểu kẻ xong mắt, liền tẩy trang kẻ lại, vừa kẻ vừa hỏi: " Hướng Vãn, cô đã ăn tối chưa? Nếu như chưa ăn, để tôi gọi thêm thức ăn nhiều một chút."

" Giúp tôi gọi một bát cháo nhé, cảm ơn." Hướng Vãn tìm đến chiếc tủ của mình, thay một bộ đồ mới.

" Cô hỏi cô ta ăn chưa, sao không hỏi tôi vậy?"Lâm Điềm Điềm nằm vắt võng trên giường, thò người xuống hỏi: " tôi cũng chưa ăn, cô gọi cho tôi một phần giống cô là được, tôi không kén."

" Kệ cô, cô muốn ăn gì thì tự gọi, tôi không dư tiền gọi cơm cho cô." Chu Diểu tô son, bặm môi, lấy bông tẩy lau đi vài vết son dính ra ngoài.

Lâm Điềm Điềm tức đến nổi đỏ cả mặt, ngồi bật dậy gào lên: " Chu Diểu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cô lại đi mua cơm cho một kẻ tội phạm giết người mới quen biết chưa bao lâu, lại không mua cho tôi?"

Nghe đến bốn chữ tội phạm giết người, Hướng Vãn khẽ dừng lại, rồi tiếp tục gài cúc áo.

" Tôi lúc nào dùng tiền mua cơm cho Hướng Vãn chứ, người ta đều trả tiền cho tôi cả, nếu cô trả lại cho tôi tiền cơm cô nợ tôi lúc trước, tôi lại mua cơm giúp cô." Chu Diểu nói.

Lâm Điềm Điềm Mắng câu nào đều bẩn câu đó: " đồ keo kiệt bủn xỉn, mẹ nó ai thèm ăn chung một bữa cơm với cô cơ chứ."

Hướng Vãn, Chu Diểu đều không để tâm đến cô ta, đợi thức ăn đem đến, ăn xong thì cùng đi làm.

" Hướng... Vãn, trước cửa có một cô gái tìm cô..." một đông nghiệp đi tới, rối rít chạy tới nói với Hướng Vãn. Cũng chẳng đợi cô trả lời liền vội vã rời đi, nhìn dáng vẻ như rất sợ một tội phạm như cô.

Hướng Vãn để đồ đạc xuống đi ra trước cửa, thì mới phát hiện tìm cô là một cô luật sư có khuôn mặt búp bê.

" Thật xin lỗi, bây giờ mới đến tìm cô." Nhậm Tiểu Nhã áy náy nói.

Hướng Vãn thật sự không biết cô ấy tìm cô có chuyện gì, " cho hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?"

" Chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện." Nhậm Tiểu Nhã nhìn dòng người đi tới đi lui, kéo cô ra khỏi Mộng hội quán, tìm một nơi hơi khuất, yên tĩnh nói chuyện.

" Cái này, thật sự ngại quá." Tay của Nhậm Tiểu Nhã đan lại vào nhau," Chuyện của cô tôi đã nói với bố và thầy của tôi, nhưng thầy của tôi không đồng ý tham gia vào chuyện này, tôi tìm bố tôi giúp đỡ, ông ấy cuối cùng cũng nói với tôi không giúp được gì."

" không sao cả, cảm ơn cô." Hướng Vãn thật không ngờ một người không quen biết lại để tâm đến chuyện của cô như vậy, cô bỗng sửng người sau đó mới thành tâm cảm ơn.

Nhớ lại lúc đầu, người nhà cô nghe nói cô chọc giận Hạ Hàn Xuyên, Đến một chút nổ lực cũng không có, liền vứt bỏ cô.

So sánh lại mà nói, người thân của cô thật sự bạc bẽo, nhẫn tâm.

Thấy vậy, tiểu Nhã liền sốt ruột, " Sao cô không lo lắng chút nào thế? Tôi nói với cô, bố tôi là thư ký đảng ủy mới đến, ông đều không giúp được gì, người khác càng không giúp được gì, rốt cuộc cô đã chọc giận đến ai vậy?"

Hạ Tiên Sinh! Yêu anh em sai rồi (Phần 1+2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ