Nhìn thấy người đứng ngoài cửa chính là Hướng Vãn, đuôi lông mày Hạ Hàn Xuyên hơi nâng cao lên một chút, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú hòa hoãn đôi chút, "Em đến tìm tôi?"
Hướng Vãn run rẩy hít sâu một hơi, nỗ lực áp xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, "Tôi đã nói tôi cùng Giang Thích Phong không bất kỳ quan hệ ái muôi nào, anh đã nói anh tin lời tôi, tai nạn xe hai năm trước, anh cũng đã nói là không trách tôi, đúng không?"
"Vào đi, bên ngoài lạnh." Hạ Hàn Xuyên nhìn thân người đơn bạc trong bộ đồng phục bệnh nhân, nghiêng người sang một bênh nhường đường.
Hướng Vãn rũ đôi tay đặt ở hai bên, nắm chặt quần, không nhúc nhích, lại hỏi một lần nữa, "Anh nói anh tin tưởng tôi, phải không?"
"Ừ." Trong mắt Hạ Hàn Xuyên là thân ảnh của cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hướng Vãn run rẩy hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, "Anh chính miệng nói với tôi, sau này tôi không đến Mộng Sở Hội làm nữa, đúng không?"
"Đúng vậy." Hạ Hàn Xuyên nói.
Hắn càng khẳng định càng không làm Hướng Vãn cảm thấy vui vẻ mà ngược lại càng tức giận, "Anh chính miệng nói với tôi, sau này tôi không đến Mộng Sở Hội làm nữa, nhưng lại nói với anh trai tôi rằng sẽ không buông tha cho tôi... Hạ Hàn Xuyên, đùa bỡn tôi rất vui sao?"
Mặc kệ hơi lạnh trên hành lang, lửa giận thiêu thân thể cô đến khô nóng.
Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn, đáy mắt một mảng sâu thẳm, yết hầu lăn lên hạ xuống, cái gì cũng không nói.
"Tại sao lại không nói?" Tế bào trong toàn thân Hướng Vãn gắt gao căng chặt, lửa giận cùng hận ý cơ hồ muốn từ bên trong thân thể lao ra, "Nếu như đã biết chuyện kia là hiểu lầm, vì cái gì còn không chịu buông tha cho tôi?"
Lâm Na Lộ đứng ở một bên nhìn hai người, sắc mặt cũng không được tốt.
Một trận gió thổi tới, bệnh phục dính sát vào trên người Hướng Vãn, càng tăng thêm vẻ đơn bạc.
Hạ Hàn Xuyên nhìn vào vết sẹo nơi đuôi mi mắt, cùng thân thể thon gầy của cô, tâm như bị cái gì đâm vào một chút, "Có phải chuyện ở lại bên cạnh tôi, đối với em mà nói chính là một loại tra tấn?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Giữa mày Hướng Vãn toàn là châm chọc cùng trào phúng, thanh âm bởi vì cất cao quá độ mà có chút sắc nhọn, "Nếu là anh bị người khác hiểu lầm, rồi bị người kia đánh gãy chân, đem anh tống vào tù, bắt anh dùng nam sắc đi bồi người phụ nữa khác, còn đem anh đang trần truồng vứt ra khỏi cửa, làm trò cười mặc cho mọi người người giẫm đạp tôn nghiêm, làm anh sống cũng không được, chết cũng không xong."
Cô đi về phía trước một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu anh bị bắt ở lại bên cạnh người đó, anh có cảm thấy bị tra tấn không?"
Mỗi một câu Hướng Vãn nói ra, sắc mặt Hạ Hàn Xuyên liền tái nhợt thêm một phần, mỗi câu mỗi chữ đều giống như dao nhọn, không chút lưu tình nào mà đâm vào tim của hắn.
Hắn mím môi, nơi lồng ngực tựa như bị tảng đá nặng đè xuống, "Tôi không có cách nào buông tha cho em."
"Ha!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, cơ hồ phẫn nộ muốn đem cơ thể cô xé nát, "Anh..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hạ Tiên Sinh! Yêu anh em sai rồi (Phần 1+2)
Romance"Hạ tiên sinh! Yêu anh em sai rồi" Là truyện đã được editor trước thực hiện nhưng hiện tại đã DROP nay mình xin phép được edit tiếp tục. Mình cũng đã xin phép bạn eidtor trước nhưng chưa nhận được phản hồi. Nếu trong thời gian tới, bạn ấy trả lời k...