Trong đôi mắt của Hạ Hàn Xuyên là khuôn mặt tràn đầu hận ý của Hướng Vãn. Trước kia cả ngày cô gái này đều dính chặt sau lưng hắn, mà lúc ấy không được đáp lại có phải cô ấy cũng đau đớn như hắn bây giờ hay không?
"Không còn lời gì để nói?" Từng chữ từ kẽ răng Hướng Vãn phát ra, "Hạ Hàn Xuyên, anh có phải cảm thấy tôi yêu anh là bản năng hay không, nên anh cảm thấy dù cho hai năm nay anh tra tấn tôi chỉ vì cái lý do buồn cười đó thì tôi cũng phải tiếp tục yêu anh?"
"Là, tôi quá ngu ngốc, bị người ta khiêu kích một chút thì liền mặc bộ đồ tình thú đó đi ôm người đàn ông khác, bởi vì thế mới làm anh hiểu lầm, là tôi không đúng! Tôi cũng nguyện ý nhận trừng phạt, cùng anh huỷ bỏ hôn ước, hoặc là anh mắng tôi cũng được!"
"Nhưng anh cái gì cũng không hỏi, liền nhận định tôi một chân đạp hai thuyền, đánh gãy cái chân này của tôi, đem tôi đẩy vào tù, còn ép tôi làm việc ở Mộng Sở Hội, vũ nhục tôi...... Anh không cảm thấy bản thân mình rất quá đáng sao?!"
Nói đến câu cuối cùng Hướng Vãn cơ hồ là hét lên.
Cửa lạch cạch vang lên một chút, lộ ra góc áo của Chu Miểu. Nhưng rất nhanh đã biến mất, của cũng bị người từ bên ngoài đóng lại.
Bên ngoài Chu Miểu sợ tới mức lo lắng đề phòng, sợ Hạ Hàn Xuyên và Hướng Vãn tìm cô hỏi chuyện, nhưng hai người bên trong lại không hề có chút phản ứng, dường như không nghe chút động tĩnh nào.
Hạ Hàn Xuyên nhìn hốc mắt đỏ bừng chứa đầy phẫn hận của Hướng Vãn, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn mím môi muốn đưa tay lau đi nước mắt cho cô, nhưng cơ thể vẫn còn ngấm thuốc mê, cơ bản là không thể động đậy.
Hắn giật giật cánh môi muốn nói chuyện, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng yết hầu lại như bị thứ gì đó lấp kín, một chữ cũng đều không phát ra.
Trong hơn hai mươi năm sống trên đời này, lần đầu tiên Hạ Hàn Xuyên hắn nếm được tư vị hối hận.
Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không có lên tiếng. Không khí trong phòng bệnh ngày càng bị đè ép, mỗi ngụm không khí hít vào phổi dường như đều là món hàng xa xỉ.
"Có đôi khi, tôi thật muốn giết chết anh!" Tay Hướng Vãn đặt lên cổ của Hạ Hàn Xuyên, từng chút, từng chút siết chặt, "Nếu giết chết anh, tôi có thể được giải thoát rồi!"
Sức lực trên tay Hướng Vãn chứng minh rằng cô tuyệt đối không nói giỡn.
Hạ Hàn Xuyên vì không hô hấp đủ mà biến sắc, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng đáy mắt vẫn như cũ một mảnh sâu thẳm, không có nửa phần dao động, giống như người bị bóp chặt cổ không phải là hắn.
"Hiện tại anh không thể động đậy, em có thể thử xem." Hắn nhìn cô, nhàn nhạt nói.
Sức lực trên tay Hướng Vãn ngày càng lớn, cô gằn giọng, "Anh cho rằng tôi không dám?"
"Đến cả mạng sống của bản thân còn không cần, thì em còn có gì mà không dám chứ?" Bởi vì cổ chị cô bóp chặt, giọng nói của Hạ Hàn Xuyên khàn khàn, nhưng vẫn như cũ không có chút hoang mang, "Hiện tại em có thể động thủ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hạ Tiên Sinh! Yêu anh em sai rồi (Phần 1+2)
Romance"Hạ tiên sinh! Yêu anh em sai rồi" Là truyện đã được editor trước thực hiện nhưng hiện tại đã DROP nay mình xin phép được edit tiếp tục. Mình cũng đã xin phép bạn eidtor trước nhưng chưa nhận được phản hồi. Nếu trong thời gian tới, bạn ấy trả lời k...