Trên bàn, các món ăn bày trí đẹp mắt động lòng người, nhưng bất kể là Hạ Hàn Xuyên hay Giang Thanh Nhiên, đều không tâm tư thưởng thức.
Hạ Hàn Xuyên cong môi, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, "Tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi, Lâm Điềm Điềm là người của Mộng Sở Hội, tôi sẽ không tùy tiện đem nhân viên của mình giao người khác."
"Anh Hàn Xuyên đang muốn uy hiếp em?" Giang Thanh Nhiên miễn cưỡng cười, toàn thân căng cứng.
Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt nói: "Chỉ là đang nói sự thật mà thôi."
Hai người đối thoại giống như đã từng quen biết, nhưng chính là đang trao đổi.
Giang Thanh Nhiên ngay sau đó cong khóe môi, hơi nắm chặt nắm tay ôn nhu nói: "Hôm nay em tìm anh là do trưởng bối gửi gắm em mang Lâm Điềm Điềm về, cũng không phải một hai phải thế. Nhưng anh Hàn Xuyên nếu không đáp ứng, em sẽ cảm thấy rất tổn thương, nói không chừng liền sẽ khởi tố Hướng Vãn cho hả giận."
Hạ Hàn Xuyên ánh mắt trầm trầm, ngồi xuống.
"Anh Hàn Xuyên là người thông minh, hẳn nên biết thế nào là lấy hay bỏ." Sắc mặt Giang Thanh Nhiên trở lại như thường.
"Phải không?" Con ngươi Hạ Hàn Xuyên hơi mờ mịt.
Giang Thanh Nhiên cười nói: "Ít nhất em cảm thấy anh là người thông minh."
"Làm cô thất vọng rồi." Hạ Hàn Xuyên lạnh mắt liếc cô ta một cái, "Tôi hiện tại cho cô hai loại lựa chọn: Một, mang Lâm Điềm Điềm đi, tôi chữa trị chân cho Hướng Vãn. Hai, cô khởi tố Hướng Vãn, tôi đem chuyện của ông ngoại cô gửi cho phóng viên."
Giang Thanh Nhiên thân thể cứng lên một chút, nhưng trên môi còn mang theo nụ cười nhợt nhạt, "Nếu em muốn mang Lâm Điềm Điềm đi, mà vẫn không đồng ý để Hướng Vãn chữa trị chân thì sao?"
"Không tồn tại loại khả năng này." Hạ Hàn Xuyên nói.
Khóe miệng Giang Thanh Nhiên rốt cuộc duy trì không được độ cong nữa, "Anh Hàn Xuyên thật sự cho rằng ông ngoại của em coi trọng thanh danh sao?"
"Không coi trọng?" Hạ Hàn Xuyên cười cười, đứng lên, "Khá tốt."
Nói xong, xoay người liền rời đi.
Giang Thanh Nhiên nhìn bóng dáng của hắn dứt khoát rời đi, thần sắc biến ảo, cuối cùng cắn môi, lên tiếng gọi: "Anh Hàn Xuyên."
Bước chân của Hạ Hàn Xuyên không dừng lại, cũng không đáp.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Mắt thấy Hạ Hàn Xuyên đã tới cửa, cô gái giúp việc nôn nóng nói: "Nếu là lão gia cùng Lâm tiểu thư là thật bị tuồng ra ngoài, không chỉ đối với Lâm gia không tốt, đối thanh danh Giang gia cũng không hay!"
Đáy mắt Giang Thanh Nhiên hiện lên một tia hung ác nham hiểm, mềm nhẹ nói: "Đừng nóng vội."
Cô ta nhìn Hạ Hàn Xuyên đang muốn đẩy cửa, "... Nói một chút, dù sao trước kia Hướng Vãn cũng là bạn của em, chân của cô ấy có thể trị được, em tự nhiên thấy vui mừng."
"Cô là người thông minh." Hạ Hàn Xuyên dừng bước chân, không quay đầu lại, mà nói ra một lời đánh giá.
Tay của Giang Thanh Nhiên đặt trên tay vịn xe lăn hơi dùng sức, cười nói: "Nếu đã nói xong thoả thuận, anh Hàn Xuyên ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm đi, không ăn cũng quá lãng phí thức ăn rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hạ Tiên Sinh! Yêu anh em sai rồi (Phần 1+2)
Roman d'amour"Hạ tiên sinh! Yêu anh em sai rồi" Là truyện đã được editor trước thực hiện nhưng hiện tại đã DROP nay mình xin phép được edit tiếp tục. Mình cũng đã xin phép bạn eidtor trước nhưng chưa nhận được phản hồi. Nếu trong thời gian tới, bạn ấy trả lời k...