“Lá trà tốt phải xứng với nước ngon, nếu không mùi vị sẽ cực kém, cô nói có đúng như không?” Kim Han ôn hòa như trước lên tiếng hỏi.
Park Chaeyoung biết, đó là một câu hỏi bẫy, trả lời hay không trả lời đều không đúng, thế nhưng không trả lời cũng không được.
“Lão gia tử có chuyện không phiền cứ nói thẳng.” Park Chaeyoung đâu phải không biết phép ẩn dụ trong lời nói của Kim lão gia tử.
“Cổ nhân nói, phụ mẫu yêu thương con cái, thì phải biết dùng mưu kế sâu xa, nàng là đại tiểu thư của Kim gia, Tần gia vì nàng trải sẵn con đường tốt, không thể phủ nhận, với sự ảnh hưởng của Kim gia, có thể làm cho con đường nhân sinh trong tương lai của nàng không chút trắc trở, có tiền đồ rạng rỡ, có thành tích huy hoàng. Còn cô có thể cấp gì cho nàng?”
Tôi có thể cho nàng rất nhiều rất nhiều tình yêu, thế nhưng Park Chaeyoung không có nói ra, có thể ở trong mắt bọn họ tình yêu căn bản không phải là thứ đáng nhắc tới, đồng thời Park Chaeyoung cũng biết, Kim Jennie cùng một chỗ với mình có khả năng mất đi rất nhiều thứ.
“Jennie hẳn đã cân nhắc qua, nàng không thèm để tâm những thứ được mất này.” Park Chaeyoung tin tưởng khi Kim Jennie chọn mình, đã nghiêm túc nghĩ tới tất cả thiệt hơn, hậu thuẫn kiên cố nhất của Park Chaeyoung, đó chính là thái độ kiên định của Kim Jennie.
“Chính xác, bởi vì được bao bọc trong nhung lụa và giáo dục từ nhỏ, làm cho Jennie đối người hay vật luôn có sự phóng khoáng mà người bình thường không có. Nói một cách khác, cho nàng những bộ y phục hàng hiệu đắt tiền hay đồ vỉa hè, chúng ta có thể thản nhiên chấp nhận, hào phóng không thèm để ý trên người mình mặc là thứ quý giá hay không. Nàng có thể không thèm để ý ở trên người mình có phải là hàng hóa vỉa hè hay không, chỉ cần thoải mái là tốt rồi, thế nhưng ai có thể cam lòng làm cho nàng mặc y phục rẻ tiền? Người yêu nàng, lại như thế nào không thương tiếc ủy khuất nàng chứ?” Kim Han hỏi ngược lại.
Kim Han nói làm đau đớn tự tôn của Park Chaeyoung, xác thực Kim Jennie có lẽ không thèm để ý chính mình có đủ xuất sắc hay không, thế nhưng người yêu thương nàng, lại thế nào bỏ được để nàng chấp nhận một người thiếu ưu tú chứ? Kim Jennie đáng giá được những thứ tốt nhất, bất luận là vật hay người, thế nhưng với bản thân của hiện tại, không thể cho Kim Jennie những thứ tốt nhất, thậm chí vì mình, Kim Jennie muốn bỏ đi rất nhiều thứ vốn là của nàng, tài phú của Kim gia còn có năng lực Kim gia bồi dưỡng cho nàng, tuy rằng Kim Jennie trong ba tháng này biểu hiện rất bình thản, thế nhưng Park Chaeyoung chính là có thể cảm giác được sự mất mác nhàn nhạt ẩn giấu bên trong nàng, Kim Jennie định trước không có khả năng sống một đời bình phàm, nàng phải làm đại bàng giương cánh.
“Nữ nhân trời sinh thích dựa vào người mạnh mẽ hơn, cả hai người đều là nữ nhân, nàng có thể cho cô chỗ dựa vững chắc, vậy còn cô, dựa vào năng lực gì để cho nàng ỷ lại? Nàng vốn có thể tung cánh thật cao, nhưng phải hạ thấp độ cao phối hợp với khả năng của cô cùng nhau bay lượn phải không?” Kim Han tiếp tục hỏi.
“Tôi sẽ nỗ lực làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.” Hiện tại có thể chưa đủ mạnh, thế nhưng bản thân có thể vì Kim Jennie mà cố gắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHAENNIE VER] TỰ NGUYỆN MẮC CÂU
FanfictionTên:Tự Nguyện Mắc Câu(Nguyện Giả Thượng Câu) » Tác Giả: Minh Dã » Tình Trạng: Hoàn Thành » Bộ 1: Nữ Nhân Bất Phôi Hệ Liệt » Tổng Chương: 136 Park Chaeyoung thấy rằng mình không nên tò mò về vợ của ông chủ, nếu không sẽ không yêu cô ấy, cùng ông chủ...