Chap 44: NẮNG CHIỀU

1.2K 159 36
                                    

Chap 44: NẮNG CHIỀU


Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



- Tôi nhớ mong anh, muốn nhìn thấy anh, muốn được anh ôm lấy, muốn có được anh. Nhưng tôi lại e sợ, chùn chân. Tôi sợ tình yêu và khao khát của mình tổn thương anh. Vì quá yêu nên không dám yêu -



Giao thông Thượng Hải luôn có thể bức điên một người lạc quan nhất, Trương Triết Hạn nhìn hàng dài kẹt xe phía trước sốt ruột nôn nóng. Hắn đưa tay vào hộc mò tìm gói thuốc lá. Trống không. Nhưng cái trống khống này khiến tâm trạng hắn được xoa dịu ngay tức thì. Có người không muốn hắn hút thuốc nên ném đi rồi. Vừa hay hắn cũng chán ghét thứ đó, nên cai thuốc thôi. Trương Triết Hạn đánh tay lái tấp vào lề đường. Bước xuống xe đặt biển cảnh báo, hắn nhắn vị trí cho Tiểu Vũ đến lấy xe, sau đó tiêu sái vứt bỏ chiếc siêu xe đắt tiền đi về phía ga tàu điện ngầm.



Đã lâu rồi không sử dụng phương tiện đi lại công cộng, Trương tổng phải mất một lúc mới mua được vé và đến đúng line. Nam nhân một thân đồ hiệu phong thái đĩnh đạc làm cho tất cả mọi người đều phải ngoái nhìn. Kim quy tế chạy lạc vào nhân gian, chị em sao có thể bỏ qua cơ hội? Chưa đi được vài trạm đã có sáu, bảy em gái xinh đẹp xin add wechat, nhưng tất cả đều bị một câu ‘Tôi có gia đình rồi’ đánh lui. Quả nhiên nam nhân tốt đều có chủ rồi, hội chị em tặc lưỡi tiếc nuối. Nhưng trai đẹp có tác dụng dưỡng thần. Không ăn được thì vẫn có thể chụp lại bồi bổ tinh thần mà! Xe đến trạm, Trương Triết Hạn vội vã thoát thân. Mấy cô nương bây giờ bạo quá. Hù chết mèo.



Trường đại học ngập hơi thở thanh xuân. Bước qua cổng trường giống như để lại những xô bồ của sự trưởng thành, tạm thời tham lam hít thở sự tự do tự tại của tuổi trẻ. Trương Triết Hạn đi dọc con đường rợp bóng cây. Hắn ngắm nhìn sân bóng mà bật cười dịu dàng. Kia là nơi se duyên cho họ. Một trận bóng định mệnh.



[Anh đến thư viện chờ tôi nhé. Đừng chạy loạn coi chừng bị lạc.]



Ơ thật là. Cái người này bóc phốt hắn tới nghiện rồi à? Trương tổng đọc tin nhắn dở khóc dở cười. Với một lính đặc nhiệm, khả năng xác định phương hướng chính là kỹ năng sống còn. Năm đó vì muốn dụ người nên mới giả vờ lạc thôi, không ngờ cún nhỏ nhà hắn tới giờ vẫn tin rằng hắn mù đường. Ngốc bạch ngọt đến yêu quá đi thôi.


Cung Tuấn ở hội trường bắt tay chào hỏi ban giám hiệu xong liền cắt đuôi ekip lủi mất, Lâm Thiệu cảm thấy muốn tái phát bệnh tim. Hôm nay có buổi tọa đàm với tân sinh viên trường cũ nhưng cả buổi sáng nghệ sĩ nhà anh chơi trò mất tích. Khi trở về thì hai mắt sưng húp, hỏi gặng thì bảo bị dị ứng. Giờ thì hay rồi, từ chối bữa cơm lãnh đạo mời bỏ chạy mất biệt. Ủa rồi vì chắc chắn giải nghệ nên không thèm xã giao luôn hay gì? Đại diện Lâm khổ mà không biết kêu ai luôn.



Sinh viên còn trong giờ lên lớp, ai không có lớp cũng chạy đến hội trường xem Cung sư ca, Cung ảnh đế giao lưu. Thư viện lúc này cực kỳ vắng vẻ, những dãy bàn dài chỉ lác đác vài người. Cung Tuấn đảo mắt xung quanh vẫn không tìm được bóng dáng thân quen. ‘Không lẽ lại lạc rồi?’, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cung Tuấn. Y cúi đầu đương bấm điện thoại tìm trẻ lạc, bỗng hai mắt bị bịt chặt. Mùi hương hoa dành dành bao lấy y.

[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ