Chap 13: TÔI LÀ TRƯƠNG TRIẾT HẠN
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Mấy ngày nay, mưa phùn lất phất không ngớt. Từ cửa sổ nhìn ra xa, dưới bầu trời u ám là cả một thành phố đang khóc thầm. Đóng cửa sổ lại, bọt nước vội vã trèo lên cửa kính, khiến mọi thứ gần như bị bóp méo.
Mưa Thượng Hải vẫn rất không đáng yêu. Trương Triết Hạn tựa đầu vào tấm kính, điếu thuốc trong tay đã cháy quá nửa nhưng hắn chưa từng đưa nó lên môi. Khói thuốc càng đáng ghét hơn mưa. Trong những đêm cô đơn bất tận nơi đất khách, cái thứ nicotin ghê tởm giày vò này giúp hắn tìm được sự xoa dịu từ trong việc tự hành hạ bản thân.
“Không phải cậu đã cai thuốc rồi à?” Tiểu Vũ giật lấy điếu thuốc trong tay Trương Triết Hạn dụi vào gạt tàn. “Còn chưa chân chính giáp mặt cậu đã biến thành bộ dạng này! Tiểu Triết, đến khi nhập đoàn ngày ngày chung đụng thì phải làm sao?”
“Tiểu Vũ, tôi ghét mưa.”
“Làm như ông đây thích cậu lắm đấy.”
“Không phải, khùng à! Tôi nói tôi ghét trời mưa, là trời mưa chứ không phải Tiểu Vũ ông.” Trương Triết Hạn ném vẻ mặt thương xuân bi thu lên chín tầng mây, nhào vào choàng vai bá cổ Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ ca nhà chúng ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nha!”
“Thôi bớt phỉnh tôi đi ông tướng. Có nịnh hơn nữa tôi cũng không theo hộ tống ông về nhà chính đâu.” Tiểu Vũ vung tay vung chân muốn ném con gấu koala đang đu trên người mình xuống. “Mỗi lần ông nội vác cây đuổi đánh cậu toàn mang tôi ra làm bia đỡ đạn sau đó lủi mất!”
“Hôm trước tôi về ông nội ném cái gạt tàn xíu nữa là hủy dung tôi rồi nè.” Trương Triết Hạn giả vờ phụng phịu chỉ lên miếng băng urgo trên trán. “Ông không đi với tôi, lỡ như xảy ra án mạng ai lượm xác cho tôi đây?”
“Gớm, ông làm như ông bị đánh oan lắm ấy.” Tiểu Vũ sắp xếp lại mớ giấy tờ tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc. “Tiểu Triết, ông tính cứ cứng đối cứng với gia đình mãi sao?”
“Không đi chung thì thôi, sao lại mở đài càm ràm tôi nữa rồi.” Trương Triết Hạn đưa tay bịt tai ngồi xếp bằng trên sô pha. “Tôi cũng đâu muốn chọc giận ông nội đâu, là ông cố tình làm khó tôi!”
“Ông nói sao thì là vậy đi.” Tiểu Vũ thỏa hiệp, anh lấy áo khoác của Trương Triết Hạn ném cho hắn, “Đứng lên đi đại ca, tôi cùng về với cậu.”
___Nhà chính Trương gia nằm ở khu phố Tây Nam Kinh, Tĩnh An, một trong những khu nội ô cổ kính, trung tâm kinh tế và văn hóa quan trọng nhất Thượng Hải. Xung quanh khu vực này là hàng loạt các công trình kiến trúc lịch sử ở nhiều cấp độ khác nhau. Xe của Tiểu Vũ dừng lại trước cổng lớn, một vệ binh đưa tay chào theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn rõ người trong xe là ai mới để xe đi vào.
“Tiểu Triết, hôm nay là sinh nhật chú, cậu ráng kiềm chế một xíu nha.” Tới khi bước vào cửa chính Tiểu Vũ vẫn không yên tâm mà nhắc lại lời anh đã nói đi nói lại cả chục lần lúc trên đường tới đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠ
FanfictionTổng tài công × Ảnh đế thụ Au : Yên Ninh Beta: Như Ngọc Gương vỡ lại lành, có bánh bao, ngọt (hãy tin vào tình mẹ bao la của Ninh), cường cường. Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751 [Khi các trang web reup còn đông vui...