Chap 4: SƠ NGỘ
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Sân bóng rổ rực rỡ ánh nắng, hơi thở thanh xuân căng tràn. Tiếng đập bóng vang dội khiến adrenaline xung quanh tăng vọt. Cung Tuấn đang đứng trên bậc thềm khán đài nhìn xuống sân thì có người ném bóng về phía cậu, theo phản xạ cậu đưa tay bắt bóng rồi ném lại vào sân.
“Học đệ? Cứu nguy giang hồ một tí đi!” Chàng trai với mái tóc húi cua khỏe khoắn, từng thớ cơ bắp lưu sướng lộ ra bên ngoài mạnh mẽ đầy tính xâm lược lớn tiếng hô. Nhưng nụ cười với chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu cùng gương mặt yêu mị đẹp tới nao lòng tạo ra sự tương phản đối lập phân cực, cực kỳ ấn tượng.
“Cứu nguy?”
“Bọn tôi chơi bóng thiếu mất một người, anh tới giúp đi!” Một thiếu niên môi trắng răng hồng dương quang sáng lạn, một tay ôm quả bóng một một tay thân thiết khoác lên vai chàng trai tóc húi cua.
“A Hàng, bỏ cái chân chó của chú xuống cho anh!” Trương Triết Hạn hất tay thằng em không biết lớn nhỏ của mình ra.
“Nhưng tôi chơi không tốt lắm.” Cung Tuấn tay hơi siết lại, tính xâm lược trên người người đối diện quá mạnh khiến cho cậu có chút bài xích nên cậu tìm đại một cái cớ cho qua.
“Không sao, tới gà giò như thằng nhóc A Hàng tôi còn không ngại mà.” Trương Triết Hạn vỗ cái bốp lên đầu Ngôn Hàng sau đó vô cùng tự nhiên túm lấy tay Cung Tuấn lôi vào sân. “Đủ người rồi đây.”
“Trương thiếu, bọn này đến sợ cậu luôn rồi á, thật sự dám chạy ra ngoài túm đại một học đệ vào lấp chỗ của Tiểu Vũ!” Ba người đang đợi sẵn ở trên sân chấp tay muốn lạy vị tổ tông trước mặt luôn.
“Lão đại, anh còn không biết cái tính nhỏ mọn hiếu chiến của tên kia à?” Tiểu Vũ dùng cái tay không bị thương thảy mấy chai nước vừa mới mua cho mọi người, cười nói với Thiệu Quần, “Hôm nay bọn anh không để nó đập một trận sảng khoái thì nó sẽ quấn riết không để các anh yên đâu.”
“Mợ, sao Thiết Môn Quan lại thả tên ôn thần này ra mà không báo trước một tiếng? Phải để quần chúng nhân dân có thời gian mà chạy chứ!” Trương Miện làm bộ mặt sầu thảm oa oa kêu gào.
“Ồn quá đi, giờ mấy ông có chơi hay không?” Trương Triết Hạn nổi cáu đạp lên mông Trương Miện đứng gần mình nhất.
“Chơi chứ! Tới đi, để bọn anh dạy cho thằng nhóc chú một trận.”
Đám người Thiệu Quần hừng hực khí thế khởi động, bên này Trương Triết Hạn chăm chú nhìn học đệ cao lớn điển trai mới vừa bị mình túm được kia. Cậu ta có một đôi mắt cún linh động dưới hàng mi cong vút, vừa đáng yêu lại anh tuấn.
“Học đệ, tôi là Trương Triết Hạn, còn cậu?”
“Tôi tên Cung Tuấn.”
“Tên rất hợp với người.” Trương Triết Hạn quét mắt thêm một vòng nữa, lưu manh ghẹo một câu rồi huýt sáo với đám anh em của mình. “Nè, các anh tự giới thiệu đi!”
![](https://img.wattpad.com/cover/272552876-288-k72465.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠ
FanfictionTổng tài công × Ảnh đế thụ Au : Yên Ninh Beta: Như Ngọc Gương vỡ lại lành, có bánh bao, ngọt (hãy tin vào tình mẹ bao la của Ninh), cường cường. Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751 [Khi các trang web reup còn đông vui...