Chap 18: ĐỒ NGỐC NHÀ ANH
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
Trời đã gần về khuya, tuyết lông ngỗng lất phất từng hạt rơi bên bậu cửa. Phố thị lung linh đèn hoa rực rỡ, bài hát tình ca thịnh hành nhất năm nay được mở đi mở lại. Tê tái não lòng.
Ba tiếng rồi. Đã quá giờ hẹn ba tiếng. Người muốn đến thì đã đến từ lâu, Cung Tuấn ngồi nhìn ly cà phê đã nguội ngắt của mình cười tự giễu. Mày có phải là cái gì của người ta đâu, đừng tự mình đa tình nữa.
Leng keng!
Tiếng chuông gió treo ở cửa ra vào lảnh lót reo vang, nam nhân một thân quân trang phong trần tông cửa chạy vào. Hắn đứng giữa quán, trước cái nhìn hiếu kỳ của mọi người đảo mắt tìm anh bạn nhỏ của mình. May là người vẫn chưa bỏ về.
Trương Triết Hạn đi đôi bốt quân đội bước từng bước vững vàng đi về phía bàn gần cửa sổ. Nơi đó có người khiến hắn ngày nhớ đêm mong.
“Tuấn tử, xin lỗi em, trên đường xảy ra chút chuyện.” Trương Triết Hạn nói liền một hơi. Thì ra nội tâm hắn cũng không vững vàng như những bước đi của hắn, “Làm trễ tiệc sinh nhật của em rồi.”
“Không muộn, vẫn chưa qua ngày mới mà.” Cung Tuấn từ khi người kia bước vào cửa thì trong mắt y chỉ có hắn. Xem ra điều ước sinh nhật thật sự linh, anh ấy đến rồi!
Trương Triết Hạn nhìn tin nhắn được gửi đến cười đắc thắng. Đám anh em cây khế của hắn lúc nguy cấp thật sự rất được việc. Lát nữa thành công nhất định sẽ phát lì xì thật to cho bọn họ.“Tuấn tử, đi theo anh đi.” Trương Triết Hạn nhoẻn miệng cười để lộ răng nanh nhỏ, “Đổi nơi khác chúc mừng sinh nhật em.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Cung Tuấn hơi cúi đầu bối rối. Người đàn ông đáng ghét này không biết là anh ấy cười rộ lên rất câu nhân sao. “Chỉ cần anh đến là đủ rồi.”
“Sao lại không cần?”
Trương Triết Hạn túm lấy tay Cung Tuấn lôi đi, để em ấy lưỡng lự một lát thì qua giờ lành mất. Hắn một tay bung ô, một tay nắm lấy tay Cung Tuấn kéo y đi vào trong cơn mưa tuyết đầu mùa. Hai người mười ngón đan nhau, vai chạm vai vấn vít vấn vương.
“Hạn ca, buông tay em ra được không?”
“Cũng được.”
Dễ thỏa hiệp, dễ buông ra vậy ư? Cung Tuấn có chút hối hận, y rốt cuộc muốn xác định cái gì đây? Từng hạt tuyết rơi lên tán ô, lộp bộp như gõ vào tim y. Làm người đừng nên quá tham lam. Người như anh ấy là trăng trong nước, hoa trong gương. Mọi tâm tư không an phận vẫn là nên chôn chặt, như thế ít ra còn có thể cận kề bầu bạn.
Bần thần khiến Cung Tuấn không chú ý dẫm phải vũng nước. Y mất thăng bằng chới với. Cứ tưởng phải tiếp xúc thân mật với đất mẹ, nhưng một vòng tay vững chãi hữu lực ôm ghì lấy y. Ấm áp đáng tin đến lạ.
“Em bao nhiêu tuổi rồi mà đến đi đường cũng không xong vậy?” Giọng Trương Triết Hạn tràn ngập bất đắc dĩ. Cún nhỏ này của hắn bình thường rất giỏi giang, nhưng có lúc lại ngơ ngơ vụng về vô cùng. Bị mắng nhưng Cung Tuấn lại thấy vị ngọt tràn nơi đáy tim. Y giương đôi mắt cún long lanh vô tội nhìn Trương Triết Hạn, cũng vì vậy mới nhìn thấy một bên vai hắn thấm ướt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠ
FanfictionTổng tài công × Ảnh đế thụ Au : Yên Ninh Beta: Như Ngọc Gương vỡ lại lành, có bánh bao, ngọt (hãy tin vào tình mẹ bao la của Ninh), cường cường. Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751 [Khi các trang web reup còn đông vui...