Edit: Leo
Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, nàng vừa mới ốm dậy, khuôn mặt có chút tái nhợt, ánh đèn chiếu lên, chẳng được mấy miếng thịt, vết cắt dài hơn hai tấc trên thái dương còn lớn hơn cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, ánh đèn bên tháp nhu hòa chiếu rọi, đầu vai mỏng manh như tờ giấy. Ngoài cửa sổ gió tây lạnh lẽo, càng thêm vẻ quạnh quẽ cho người trong phòng.
Mới ba tháng không gặp, nàng đã ép buộc mình thành bộ dáng như thế này, còn nói với hắn vẫn tốt.
Bộ Tích Hoan nở nụ cười, cúi đầu khuấy bát thuốc trong tay, đáy mắt lại mờ mịt không rõ, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, nói: "Đầu óc vẫn suy nghĩ nhanh lắm, vừa tỉnh đã có sức lực ngồi dậy, có lẽ hết bệnh rồi."Hắn nói vẻ lười biếng chán nản, Mộ Thanh khẽ giật mình, nói: "Tâm tình của ngươi không tốt."
Bộ Tích Hoan thản nhiên giương mắt, tâm tình của hắn có thể tốt sao?
Nhìn vẻ thanh minh trong con ngươi của nàng, biết rõ nàng có khả năng sát ngôn quan sắc, hắn vẫn nở nụ cười, múc một muôi thuốc đưa đến trước miệng thổi, rồi mới đưa qua, không chút để ý nói: "Không có, rất tốt. Uống thuốc trước đi đã."
Rất tốt?
"Môi cười mắt không cười là rất tốt? Năng lực chuyên nghiệp của ta xảy ra vấn đề, hay là khả năng lý giải cảm xúc của ngươi xảy ra vấn đề?" Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng nàng vừa tỉnh, vẫn còn choáng váng, ảnh hưởng đến sức quan sát và phán đoán.
Bộ Tích Hoan không nói, chỉ ý cười là càng thêm sâu, đáy mắt có chút cảm giác mát như có nước. Hắn thu lại cái thìa đã lạnh, một lần nữa khuấy thuốc trong bát, lại thổi một chút mới đưa qua.
Mộ Thanh không nhìn chén thuốc, chỉ nhìn hắn, hỏi: "Nơi này là phủ Đại tướng quân, ta mê man bao lâu rồi? Ta bị thương ở trán, mặt nạ chắc chắn bị cắt rách, Nguyên Tu hẳn đã phát hiện ra thân phận của ta. Hắn an bài ta ở trong phủ này, chắc chắn sẽ phái người gác, ngươi ở chỗ này, canh giữ là Nguyệt Sát sao? Ngươi cải trang thành thân binh của ai ? Bộ quần áo này tốt nhất nên thay ra, bằng không để người khác nhìn thấy sẽ. . ."
"Ôi!" Nàng lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng thở dài.
Bộ Tích Hoan không biết khi nào đem chén thuốc thu trở về, một tay bưng bát ngọc, một tay duỗi về phía này, nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng, giống như quát khẽ, lại giống như bất đắc dĩ, thở dài: "Nghỉ ngơi một chút, vừa mới tỉnh!"
Cái trán chạm đến đầu ngón tay ấm áp, bị gõ một cái, hơi đau. Mộ Thanh yên tĩnh lại, thấy Bộ Tích Hoan đứng dậy, nói: "Thuốc nguội rồi."
Hắn bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ đưa chén thuốc ra ngoài, ngoài cửa sổ lập tức có một đôi bàn tay duỗi đến nhận lấy, Bộ Tích Hoan nói: "Hâm nóng thuốc lại đưa lên, kêu phòng bếp thêm đưa chút cháo trắng."
Người bên ngoài cửa sổ không nói chuyện, tiếp nhận lấy bát thuốc rồi rời đi.
Bộ Tích Hoan trở về ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Mộ Thanh. Ở Biện Hà hắn đã có thói quen này, thích nắm tay nàng, Mộ Thanh vốn định rút ra, nhưng còn chưa động, đã thấy hắn lật bàn tay nàng lên, ngón tay như ngọc đặt lên cổ tay nàng.
![](https://img.wattpad.com/cover/289685040-288-k333405.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đang edit] Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) - Phượng Kim
Historical FictionTên gốc: Nhất phẩm ngỗ tác Tác giả: Phượng Kim Thể loại: Xuyên không, nữ cường, phá án, huyền nghi, ngôn tình. 【 Giới thiệu vắn tắt 】 Đây là một câu chuyện xưa kể về một nữ pháp y kiêm nữ tâm lý học chuyên phân tích biểu tình khuôn mặt, trên đường v...