Chương 97: Rốt cuộc Hứa Ninh Thanh là hạng người gì

1.4K 43 0
                                    

Đến quán thịt nướng.

Quán nướng ngói này mới mở được một tháng trước, do làm công tác tuyên truyền tốt, từ khi khai trương đến nay ngày nào cũng đông khách, Thường Lê đã sớm muốn đến.

Hai người đẩy cửa đi vào, chọn một chỗ ở trong góc.

Gọi suất ăn hai người, lại thêm vài món ăn kèm.

"Với nhiêu đó điểm chắc sẽ vào được Đại học Z chứ?" Hứa Ninh Thanh mang bao tay bóc vỏ tôm bỏ vào trong bát của Thường Lê, thuận miệng hỏi.

Thường Lê gật đầu: "Chắc là được, dù sao cũng được cộng thêm sáu mươi điểm."

"Có thích cái gì không?" Hứa Ninh Thanh vừa nướng thịt vừa nói: "Làm quà tốt nghiệp tặng em."

"Dạ?" Thường Lê nghĩ nghĩ: "Gần đây cũng không đặc biệt thích cái gì."

Hứa Ninh Thanh cũng không để tâm: "Vậy thì cứ từ từ suy nghĩ, Lê Lê thật vất vả mới đậu được Đại học Z, nhất đinh phải có quà."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề xoay quanh những việc nhỏ nhặt thường ngày.

Thường Lê nói lại vụ việc sai lầm khi thi đại học của Lê Hoan cho Hứa Ninh Thanh nghe, hắn cũng chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó nghe ra cảm xúc trong lời của cô, giương mắt hỏi: "Em không vui à?"

"Cũng không phải không vui, quan hệ giữa cháu với cô ta lại không tốt đẹp gì." Thường Lê nâng má, dùng đũa gắp miếng khoai tây: "Chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, ôn thi lâu như vậy, điểm năng khiếu cũng không tệ, bây giờ lại phải phí phạm một năm."

Hứa Ninh Thanh cười, thả một con tôm vừa bóc vào trong bát cô.

Thường Lê nói: "Đừng bóc cho cháu nữa, chú ăn đi."

Lúc đang ăn, phía cổng đột nhiên ồn ào náo nhiệt, một đám người đi vào, ăn mặc rất tuỳ ý, ai cũng mồ hôi đầm đìa, chắc là vừa vật động xong.

Nhìn qua không giống sinh viên, tuổi có vẻ lớn hơn một chút, trong đó còn có vài người trông khá quen mắt.

Thường Lê bị âm thanh kia gây chú ý quay đầu lại nhìn, nhận ra trong đó có một người là Phạm Mạnh Minh, lúc trước đi cùng Hứa Ninh Thanh đã gặp qua.

Thường Lê quay đầu nhìn Hứa Ninh Thanh, hắn cũng đang nhìn về hướng kia.

"Bên đó có phải là Phạm Mạnh Minh không?" Thường Lê hỏi.

"Ừm."

Hứa Ninh Thanh dứt lời, đám người kia cũng phát hiện ra bọn họ, trực tiếp đi tới.

"Chào em gái." Phạm Mạnh Minh phất tay với Thường Lê, hắn có chút mập mạp, tay để ở trước bụng nhìn trông đáng yêu lạ thường.

Thường Lê không nhịn được cười, ngoan ngoãn nói: "Chào anh trai."

Hứa Ninh Thanh chậc một tiếng, không thèm quan tâm vạch trần cô: "Mới ban nãy còn gọi cả họ lẫn tên người ta, bây giờ lại thành anh trai rồi?"

Thường Lê: ". . ."

Cũng may Phạm Mạnh Minh không ngại ngần gì, vô ý vô tứ nói: "Trùng hợp vậy Hứa ca, sao lại đến đây ăn thịt nướng vậy, hai người thành một đôi rồi à?"

Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ