Chương 22: Mất quyền kiểm soát

1.3K 159 4
                                    

Trận đấu đầu tiên của vòng hai, là của Todoroki và Midoriya. Thú thực thì nó cũng hơi lo, vì đây là trận đấu giữa người top đầu và người top cuối của lớp về sức mạnh. Todoroki muốn đánh bại Midoriya và trở thành người đứng đầu mà không một lần sử dụng đến bên trái, mục đích là để chối bỏ ông bố tệ hại của mình. Midoriya cũng rất cứng đầu, không muốn chịu thua.

Nhưng mà chưa gì nó đã thấy Midoriya gãy mất mấy ngón tay, thêm cả cánh tay bên trái cũng nhanh chóng bị Midoriya sử dụng. Cậu ta có thật sự muốn thắng không thế? Cứ thế này thì thua mất thôi.

. . .

"Họ đã bắt đầu rồi sao?" Kirishima vừa hoàn thành trận đấu với Tetsutetsu bên lớp B, nên đến bây giờ mới có thể đến được khán đài bên lớp A.

"Mừng chiến thắng nhé Kirishima!" Nó và Kirishima đập tay với nhau.

"Cám ơn cậu Rachel-chan." Kirishima cười rồi ngồi xuống cạnh nó, nhìn sang phía bên kia, "Lát nữa là đến trận của tụi mình đó Bakugo."

"Tao sẽ đập chết mày." Bakugo cau có đáp.

"Haha, cứ thử xem." Kirishima vô tư cười, "Nói vậy thôi, chứ cả cậu và Todoroki cứ nã mấy cú tấn công diện rộng như pháo hoa ấy..."

"Pháo hoa nỗi gì."

"Hả?"

"Căng cơ quá thì bị đứt dây chằng, còn liên tục chạy sẽ bị đứt hơi. Kosei chẳng qua cũng chỉ là chức năng vật lí, nên Todoroki cũng sẽ có "giới hạn" nhất định." Rachel lên tiếng giải thích thay cho Bakugo, "Cả tớ cũng vậy."

. . .

"Chẳng phải đó là sức mạnh của cậu hay sao!?" Midoriya gào lên.

"Sức mạnh... Của mình?"

Todoroki sững người, nhưng đó là kosei mà lão già đó truyền lại cơ mà? Cậu... Đã sai rồi ư?

Vào lúc đó, từng đoạn kí ức ùa về trong đầu cậu, về mẹ, nói rằng cậu cũng có thể trở thành một anh hùng theo ý mình muốn, rằng cậu không phải là nô lệ của huyết thống.

"Con hãy cứ trở thành người mà con muốn trở thành."

Bên trái của Todoroki bùng lên ngọn lửa, toả nhiệt đến mọi phía.

"Chết tiệt, chẳng phải cậu muốn thắng lắm hay sao? Sao còn ra vẻ nhân từ với đối thủ? Giờ thì ai mới là trò đùa đây..."

Todoroki nở một nụ cười chua chát, nhưng không còn gánh nặng đè lên vai, trông thật nhẹ nhõm. Rachel chợt hiểu ra, Midoriya hẳn là muốn cứu lấy cậu ấy.

"Tôi... Cũng muốn trở thành anh hùng!"

Endeavor kích động hét lên, nhưng những lời đó của ông ta đã không còn lọt vào tai của Todoroki được nữa.

"Ngầu quá..." Midoriya gắng gượng cười.

"Cậu cười cái gì vậy?" Todoroki nói làm nụ cười trên môi cậu ta tắt ngúm, "Với thương tích như thế, trong tình cảnh này... Cậu điên rồi. Lỡ có bị làm sao thì tôi không biết đâu đấy."

"Cám ơn cậu... Midoriya."

Khoảnh khắc cả hai lao vào nhau, Rachel đứng dậy và rời khỏi khán đài. Kirishima có hỏi với theo, nhưng lại chẳng nghe được câu trả lời nào từ nó, cậu bỗng cảm thấy kì lạ, và cảm thấy có điều gì đó không ổn.

[Tống Chủ BnHA] Trọn VẹnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ