"Harry, sao trò lại ở đây?" Lockhart tình cờ đi ngang qua.
"Giáo sư", Harry quay đầu lại tìm Lockhart, tâm trạng vui vẻ trước đó liền biến mất, "Con đi ra ngoài hít thở không khí."
Lockhart không biết nghĩ cái gì, đột nhiên có hứng thú, bước nhanh đi tới bên cạnh Harry: "Có phải là bị Colin làm phiền?"
Harry nhíu mày, hắn muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, so với Lockhart, Harry thà rằng bị Colin chụp ảnh: "Ừm... chính là như vậy."
Lockhart khoác tay Harry, cho thấy hai người rất thân thiết. Harry muốn rút tay ra, nhưng Lockhart dù sao vẫn là Giáo sư của cậu, cậu vẫn phải tôn trọng hắn.
"Thực ra, đó là điều bình thường", Lockhart nói, đưa tay ra hiệu. "Ý ta là, bây giờ trò khá nổi tiếng và rất nhiều người biết đến trò. Có người thích trò, muốn chụp ảnh với trò, muốn tìm hiểu về trò và cuộc sống của trò là điều bình thường, sẽ có nhiều người và những thứ như thế này và trò phải làm quen với nó, Harry. Chúng ta phải mỉm cười với họ." Lockhart tự tin truyền đạt những "kinh nghiệm" này của mình, như thể nó là sự thật.
Harry miễn cưỡng làm theo, ước gì lúc này sẽ có người đến giải cứu cậu. Đúng như Harry đang suy nghĩ, một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang trước mặt cậu, mặc dù có khoảng cách nhưng nhìn thoáng qua Harry đã nhận ra đó là Giáo sư Snape. Mặc quần áo đen và bước đi "lục thân không nhận", tại Hogwarts, đó là một biểu tượng dành riêng cho Giáo sư Snape.
Khi Giáo sư Snape đến gần, Harry nhìn Giáo sư Snape một cách đáng thương, bất lực và khao khát, khuôn mặt của Giáo sư Snape nghiêm nghị, đôi mắt luôn dán chặt vào đôi mắt xanh lục của Harry, ông đi ngang qua Harry mà không nói một lời.
Harry thất vọng nhìn lại, quả nhiên, không ai có thể ngờ được Giáo sư Snape...
"Harry Potter..." Giọng nói xuyên thấu của Giáo sư Snape vang lên từ phía sau Harry, "Giáo sư Lockhart, nếu ông không có việc gì, tôi phải mượn cậu Potter của ông." Giáo sư Snape chạy tới kéo cổ tay nhỏ bé của Harry.
"Ồ, nếu có liên quan đến Harry, vậy làm đi." Lockhart khá sợ Giáo sư Snape, hắn chưa từng thấy một Giáo sư lạnh lùng như vậy. Nhưng hắn giả bộ bình tĩnh, cười nói với Snape: "Giáo sư Snape, ông phải mỉm cười, học sinh ở Hogwarts đều sợ ông không phải chuyện tốt. Nhìn tôi đi, cùng mọi người hòa đồng, phải không, Harry." Lockhart nhìn Harry (chủ yếu là vì hắn không dám nhìn Snape nữa).
"Nếu nụ cười có thể đẩy lùi kẻ thù, tôi có thể nghĩ về điều đó." Giáo sư Snape nhìn Lockhart một cách trống rỗng, rồi nhanh chóng kéo Harry đi. Rõ ràng, Giáo sư Snape không thích vị Giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám mới "nổi tiếng" này.
Lockhart quan sát bóng lưng của hai người, mong đợi Harry quay lại và cầu xin hắn ta đưa mình đi. Thật tệ là Harry thậm chí còn không quay lại nhìn hắn. Lockhart quay đầu lại có chút không vui, trở về văn phòng để phân loại các bức chân dung của mình.
"Giáo sư, thầy tìm con có chuyện sao?" Harry tay có chút đau.
Giáo sư Snape kéo Harry vào phòng làm việc của mình, thả Harry ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chai nhỏ màu xanh lam, ném cho Harry: "Sờ mặt của ngươi... Harry Potter không biết đau."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP][DraHar] Chuyến tàu xuyên thời không
FantasySau trận chiến đó, Harry trong lòng nặng nề, ngồi lên chuyến tàu thời không, quay về thời điểm 7 năm trước, khi lần đầu tiên cậu gặp Ron, Hermione và cả Draco. "Tôi nghĩ rằng cậu trở lại đây là vì tôi." "Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi người...