Chương 37: Xà lão khang

457 59 2
                                    

Vào thứ Hai, một thông báo mới đã được ghim trên bảng thông báo rằng trường sẽ tổ chức một câu lạc bộ đấu tay đôi, lần đầu tiên vào tối nay, các học sinh sẽ học một số bài đấu tay đôi. Học sinh rất quan tâm đến câu lạc bộ này, trong suốt cả ngày, các cuộc thảo luận về câu lạc bộ có thể nghe thấy từ mọi ngóc ngách của Hogwarts.

Cuối cùng, vào ban đêm, hầu như tất cả học sinh trong trường đều đến. Mọi người ở trong Đại sảnh tối om, không có bốn cái bàn dài, chính giữa dựng một cái bàn mạ vàng. Mọi người đang mong chờ ai sẽ dạy họ về đấu tay đôi.

Ron nói: "Tớ hy vọng, nếu đó là Giáo sư Dumbledore, thì tớ sẽ rất hạnh phúc."

"Tớ cảm thấy bất cứ ai trừ Lockhart đều có thể dạy chúng ta những điều thực sự hữu ích", Harry nói. Thật không may, đó lại là câu lạc bộ mà Lockhart xây dựng. May mắn thay, Giáo sư Snape đã ở đó, nếu không câu lạc bộ này sẽ là một câu lạc bộ đấu tay đôi không thể dạy kiến ​​thức đấu tay đôi thực sự.

"Harry, sao cậu có thể có thành kiến ​​lớn như vậy với Giáo sư của mình? Cậu còn chưa đọc sách của ông ấy sao? Nếu ông ấy dạy chúng ta, chúng ta hẳn đã học được rất nhiều." Hermione buộc tội Harry.

Những cuốn sách đó là chiến tích ông ta đánh cắp của người khác, chúng không liên quan gì đến ông ta. Harry tự giễu trong lòng, nói thật, Harry rất ghét những người đạo đức giả như vậy.

"Các trò!" Lockhart nói lớn khi bước đến giữa sân khấu, "Tôi rất biết ơn Giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi mở câu lạc bộ nhỏ này. Tôi sẽ dạy mọi người một số kiến ​​thức về đấu tay đôi, có thể mọi người sẽ sử dụng trong tương lai." Các học sinh đều trầm mặc xuống.

Giáo sư Snape đi phía sau Lockhart, vẻ mặt nghiêm túc của ông hoàn toàn trái ngược với Lockhart.

"Thật vinh dự khi Giáo sư Snape sẵn sàng làm trợ lý của tôi", Lockhart dường như không nhìn thấy ánh mắt muốn giết mình của Snape, "Và sẵn sàng hỗ trợ tôi với một cuộc trình diễn nhỏ trước khi chúng tôi bắt đầu."

Snape để ý đến Harry, hai người nhìn nhau, nỗi buồn trong mắt Giáo sư Snape thoáng qua, những gì còn lại là sự ghê tởm dành cho Harry và sự căm ghét cha của Harry. Harry cảm thấy tiếc cho Giáo sư Snape.

"Đừng lo lắng, Sau khi trình diễn, tôi sẽ trả cho các trò một Giáo sư Độc dược hoàn chỉnh." Lockhart chưa bao giờ nghĩ rằng có lẽ người rời khỏi hiện trường là chính mình.

Snape nhìn Lockhart, đối mặt với nhau, cầm đũa phép trước ngực và cúi đầu chào nhau. Ít nhất thì Lockhart đã cúi đầu.

"Đó là nghi thức đấu tay đôi, giữ đũa phép trước ngực và cúi chào nhau", Lockhart nói, vẫn mỉm cười. Harry thấy buồn cho bi kịch sắp xảy ra với Lockhart.

"Khi chúng tôi đếm đến ba, chúng tôi sẽ thi triển câu thần chú đầu tiên." Cuối cùng thì Lockhart cũng trở nên nghiêm túc hơn. "Một - hai - ba." Tay Lockhart bày ra rất nhiều mánh khóe, nhưng Giáo sư Snape chỉ vặn vẹo cổ với nụ cười nhếch mép.

"Expelliarmus!" Snape hét lên. Một tia sáng đỏ bắn ra từ cây đũa phép của Snape đánh trúng Lockhart. Lockhart bay về phía sau, va vào tường và trượt xuống đất. Goyle và Crabbe cùng một vài học sinh nhà Slytherin bật cười. Draco chế nhạo: "Hừm, xứng đáng."

[HP][DraHar] Chuyến tàu xuyên thời khôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ