Ký ức in hằn trong trí não mãi mãi không bao giờ tàn phai.
- Tất cả là tại nó!!! Tất cả là tại nó!!! Nếu như ta không có tim...chắc chắn không bao giờ yêu hắn! Chắc chắn không bao giờ gây ra cớ sự này!!!
Một tràng âm thanh ma quái văng vẳng quanh bờ rìa sự sống cái chết, nàng cười phá lên, nàng giết tim rồi! Trái tim ẩn chứa biết bao tình cảm nàng dành cho hắn chết rồi!! Từ giờ trở đi bỉ ngạn xanh sẽ không còn tim nữa!! Không sinh li không tử biệt. Không hỉ nộ không ái ố. Không hi mong không nguyện cầu. Không say lụy không nghiệt tàn. Không yêu hận không thương đau.
Từ giờ trở đi sẽ không còn mắc sai phạm như trước nữa!!! Sẽ không như nàng nữa!!!
...
- Tôi không có giết họ!!! Mọi người phải tin tôi!!!Đáp lại cô chỉ có âm thanh gào khóc vang vọng từ phía xa. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy toàn bộ thân thể, bản thân đã bị treo lên giàn lửa, trước mặt là hàng loạt con người cô từ xem là gia đình. Tất cả đều đang nhìn cô không khác nào ròi bọ ghê tởm.
- Mày không phải con người, mày là con quái vật. Hôm nay tao nhất định phải thay trời tiêu diệt mày!!!
Ngọn lửa cuồng nộ bùng lên dữ dội, giống như con hổ đói đang nhe hàm răng nhọn hoắt chuẩn bị nuốt chửng cô vào bụng. Cô gào lên vài tiếng đau đớn rồi tắt lịm đi. Cô chết rồi. Ngọn lửa đốt cháy da thịt cô như cách mà chúng đã nung chảy ngọn nến sáp. Lửa đốt da, nướng chín từng bộ phận trên cơ thể. Lửa bào mòn ý chí cô, thiêu rụi trái tim cô. Đem nỗi tuyệt vọng bất lực theo cô chìm trong trận lửa cuồng dã chỉ toàn máu tanh và tiếng thịt cháy xì xèo.
.
Tiếng gào thét thê lương vang vọng khắp trời đất. Ai oán thay, chẳng một lời đáp, chỉ có tiếng gió thét gào như xé gan xé ruột người thiếu nữ bất hạnh. Hắn chết rồi. Người duy nhất yêu cô chết rồi. Bàn tay nhuộm đỏ máu run run đưa ra trước mặt, một tràng cười man dại vang vọng. Quả nhiên. Quả nhiên...
- Mày là quái vật! Mày chính là quái vật!!!
Hốc mắt đỏ au đau đớn nhắm nghiền lại, không nghĩ nhiều nữa, nàng dâu trước đó từng mơ tưởng về cuộc sống bình yên, lao thẳng xuống vực thẳm đón nhận cái chết đáng nguyền rủa.
...
Ngươi là Huyết Ngạn, là trái tim bị ruồng bỏ của bỉ ngạn xanh.Nhãn châu bỉ ngạn từ từ mở ra, một đạo ánh nhìn đỏ thẫm nở rộ trên khuôn mặt diễm lệ. Tsutako tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn. Ngón tay thon mảnh vuốt nhẹ mi mắt, cơn mộng mị mang theo kí ức vừa xuất hiện. Và nó, không hề thoáng qua. Nó, khiến cô nghĩ tới thôi đã thấy mệt mỏi.
Chẳng buồn quan tâm quá nhiều. Tsutako khẽ nheo mắt, lặng lẽ quan sát xung quanh. Chỉ thấy một màu đen của bóng tối bao phủ.
Cô ngồi hẳn dậy, nhận ra bản thân đang yên vị trên một chiếc giường lớn. Đôi chân bước xuống, tiến từng bước định hình trong bóng tối đen kịt.
Bàn tay sau tà áo vươn ra, bất chợt, một lực lớn xuất hiện giữ lấy cả người cô từ đằng sau. Tsutako rùng mình khi cảm nhận được làn hơi lạnh phả lên làn da ở cổ. Dù đã biết hắn ta sẽ xuất hiện nhưng cô vẫn không tài nào tránh khỏi cảm giác run rẩy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đồng Nhân KnY ] Huyết Sắc Ngạn Lam.
FanfictionSẽ thế nào nếu chị gái của Thủy trụ - Tsutako sống lại? * --- Cảnh báo: OOC Truyện sẽ khác hoàn toàn so với nguyên tác chính. Author: Caelyn