Chương 1: Sơn trà tuyết rơi.

4.4K 375 68
                                    

"Chào cô bên ngoài tuyết rơi dày đặc, liệu cô có thể cho phép tôi tá túc ở đây một đêm được không?!"

Chương 1: Sơn trà tuyết rơi.

----
Đêm tối mù mịt, bầu trời không thấy trăng sao, những cơn gió rít gào thét dữ dội như đang réo rắt đòi mạng. Vạn vật đóng băng, mặt đất phủ màu trắng xóa y hệt một tấm chăn bông bao bọc cả ngọn núi. Đạp trên nền tuyết trắng, Rengoku Kyoujurou chạy thật nhanh, vượt qua hàng loạt thân cây đổ rầm dưới đất vì bị cơn bão tuyết tốc mạnh làm bật gốc. Ánh mắt rực lửa không vì cái lạnh mà giảm đi nhiệt huyết. Kyoujurou lấy đà khinh thân nhảy xuống vách, tà áo choàng đỏ cam bay lượn uyển chuyển trong không trung, tựa thể thanh kiếm dẻo vừa mềm lại vừa sắc.

Kyoujurou thở gấp, anh nhận ra mình đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng. Cái lạnh cắt da cắt thịt đã xuyên qua lớp áo mỏng và ập vào lồng ngực chuẩn bị biến phổi thành một cục đá băng. Tuy đã dần xuống dưới nhưng xem ra lượng oxi trong bầu khí quản vẫn loãng càng khiến cho việc hít thở trở lên khó nhằn hơn bao giờ hết. Thậm chí, nếu anh không cẩn thận cũng có khả năng sẽ phải bỏ mạng tại nơi đây do cái thời tiết khắc nghiệt này.

Kyoujurou chỉ còn cách dùng Viêm tức để làm nóng cơ thể, cố gắng giảm cái lạnh buốt xuống mức thấp nhất rồi cũng tự động điều chỉnh nhịp thở sao cho cân đối. Phòng trường hợp nếu quỷ xuất hiện thì liền sử dụng được chiêu thức. Đồng thời quét tầm mắt đảo khắp xung quanh, hy vọng sẽ tìm được chỗ tạm dừng chân trong đêm bão.

Và rồi một hình ảnh lóe lên trong võng mạc ngài Viêm trụ. Kyoujurou nhìn thấy cách chỗ anh không xa, dưới cơn mưa tuyết hiển thị một đốm sáng lập lòe giống như con đom đóm duy nhất đang lượn lờ trong màn đêm tối đen hiu quạnh. Mày kiếm khẽ nheo lại, khi đã chắc chắn đó không phải ảo giác, tâm tình anh vui sướng tới cực điểm vội phóng nhanh tốc độ tiến thẳng về hướng đốm sáng.

Quả đúng như suy nghĩ, hiện lên trong đêm đen là một ngôi nhà cũ kĩ. Đặc biệt hơn chỗ, dường như cũng có người sống ở trỏng. Đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, anh phủi lớp tuyết dính trên vạt áo mình rồi bắt đầu gõ cửa. Từng tiếng gõ không hối hả hay yếu ớt vang lên đều đều đủ để người bên trong nghe thấy và cũng tránh việc khiến họ tức giận khi bị làm phiền giữa đêm khuya.

Được một hồi, may mắn cuối cùng đã chịu đến với Kyoujurou khi có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, tiếp đó là một loạt âm thanh kẽo kẹt nhức óc. Cánh cửa mở ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tròng mắt Kyoujurou là một người con gái.

Thiếu nữ có vóc dáng thanh mảnh, gương mặt trái xoan, làn da trắng sứ. Đặc biệt là đôi mắt đỏ không tròng có chút cảnh giác xen lẫn tò mò đang nhìn anh chằm chằm.

Nhìn cô gái, Kyoujurou bỗng nhớ lại câu chuyện hôm trước cô nàng Trùng trụ Kochou Shinobu kể cho anh nghe, rằng có một con yêu tinh sống tại gian nhà hoang trên núi. Vì nơi đó thường xuyên xảy ra bão tuyết mà không có ai sống trừ nó. Thế nên yêu tinh luôn trực chờ cơ hội tìm xem có ai đến tạm trú rồi nhân cơ hội ăn thịt họ.

Rengoku Kyoujurou chớp mắt, anh không tin vô mấy câu chuyện ma quái đâu nhưng gặp bối cảnh hiện giờ thì...

...cô ta là ma hay người nhỉ?

[ Đồng Nhân KnY ] Huyết Sắc Ngạn Lam.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ