Thụy Vương tới bên cạnh ta: "Người đâu, triệu thái y đến." Hắn nói: "Bổn vương trước tiên sẽ đưa đưa nàng trở về xem qua v.ết th.ư.ơ.ng."
"Không cần."
Ta vội vã từ chối.
"Thiếp thân tự xử lý là được rồi."
----------------------
"Không được." Thụy Vương nói: "Bổn vương nhất định phải nhìn thấy mới yên tâm."
Hắn nhìn về phía sau: "Xin thứ lỗi hoàng huynh, Tô Viễn tướng quân."
Hắn nói với Xương Vương và Tô Viễn. "Bổn Vương nhất định phải đi theo xem qua vết thương của Bảo Châu mới yên lòng."
Hai vị ở lại một vị lông mày rậm vừa nhướng lên liền hạ xuống, một vị ôn nhu nhưng nụ cười lại không có chút ấm áp. Nhưng chung quy cả hai đều tỏ ý đã hiểu.
Một khi đã như vậy, sự ngăn cản của ta trái lại sẽ không thành vấn đề. Cho dù bây giờ Thụy Vương phi rất muốn ăn tươi nuốt sống ta, cũng không dám làm càn.
Còn nói nữa sẽ thành ra là đang làm bộ làm tịch.
Thụy Vương phi ôm lấy bả vai, nàng ta bị thương chắc cũng không nhẹ.
Vì thế vừa nhìn sang nàng ta ta liền dừng bước, nói với Thụy Vương: "Vương gia, vẫn nên đi qua xem v.ết th.ư.ơng của Vương phi trước đã..."
Thụy Vương nhìn cũng không thèm nhìn: "Tiết Bảo Châu..."
Ta đẩy hắn ra: "Vương gia nhất định phải đi xem thương thế của Vương phi trước, nếu không thiếp thân sẽ không yên lòng, thứ cho thiếp thân... từ chối gặp đại phu."
Thụy Vương nhất định phải đi xem Chu Minh Nguyệt bằng không nếu hôm nay ta không chết, ngày sau cũng sẽ bị nàng ta giết chết.
Thụy Vương nắm lấy cổ tay ta xem qua một hồi, cuối cùng thỏa hiệp. "Được rồi. Vậy lát nữa bổn vương sẽ qua chỗ nàng sau."
Ta nói được.
Tiểu Giai đưa ta đến cái đình phụ để thoa thuốc.
Ta để Tiểu Thúy giúp ta ở lại thu thập tin tức.
Có Thụy Vương ở đó, liệu Tần Tư Tư có còn rơi xuống hồ không?
Chuyện xảy ra vừa rồi ở đình chính, Tiểu Giai vẫn còn bộ dạng bàng hoàng.
"Chủ nhân..." Hai mắt nàng đỏ ửng. "Đều là lỗi của nô tỳ, làm liên lụy đến chủ nhân."
Ta cầm lấy tay nàng, xoa xoa đầu: "Không phải lỗi của ngươi đâu."
Một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi thì biết cái gì.
Cho dù có sai, có là do bị người lợi dụng.
...
Đại phu Thụy Vương gọi đến quả nhiên y thuật cao minh, tuy rằng ta cảm thấy không đến nỗi, cũng không có vấn đề gì.
Không có gì bằng một liều vắc xin phòng những lần lên cơn dại của những người ở đây, mới khiến ta an lòng.
"Hồ đại phu đã xem qua vết th.ư.ơ.ng của Thụy Vương phi, nói không có gì nghiêm trọng. Vương phi mặc rất nhiều lớp, nên chỉ bị một ít dầu nóng bắn lên người." Tiểu Giai nói cho ta biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
PHẬT CHÂU HUYỀN
RomanceTác giả: NẤM TRẮNG ĐỂ TANG ---------------------- Vương gia kêu lớn: "Mau cứu trắc phi!" Vương phi thôi không giãy dụa, dần chìm xuống nước rồi mất hút. Trắc phi được người cứu vào bờ, lê hoa đái vũ, không còn sức lực nằm gọ...