Chương 2: Lòng mẹ

310 5 0
                                    


Chương 2: Lòng mẹ

Edit: Rosa

Trở lại phủ, thừa dịp trong phòng ăn không có ai, Tô Khuynh lấy túi hạt dẻ xào giấu trong tay áo nhét vào tay Liễu mẹ, "Ngài cầm mà ăn vặt."

Liễu mẹ nghe vậy, phụt cười: "Còn ăn vặt, ngươi coi lão bà tử ta thành con nít mà dỗ hay sao?" Liễu mẹ vừa cười vừa nhanh nhẹn nhét túi hạt dẻ xào vào trong tay áo, dù gì lát nữa sẽ có người tới đây, để người khác nhìn thấy cũng không hay.

Trên mặt Tô Khuynh đều là ý cười: "Lão bà tử mà ngài nói ta không quen, đại mỹ nhân trước mặt ta thì có đấy."

"Ai da con bé này, còn dám trêu ta, phải đánh." Liễu mẹ giả vờ tức giận muốn đánh nàng, Tô Khuynh né đông tránh tây liên tục xin tha, nhất thời trong phòng ăn tràn đầy tiếng cười đùa.

"Khụ, khụ, khụ."

Tiếng ho khan bất ngờ vang lên, Liễu mẹ và Tô Khuynh vội vàng đứng thẳng người, sửa sang lại vẻ mặt, thấy người tới, Liễu mẹ nhanh chóng mỉm cười bước ra tiếp đón, "Ôi, đây không phải là Mai Hương cô nương sao? Ngài chính là cánh tay đắc lực bên người lão thái thái, bình thường hẳn là bận bịu, có chuyện gì cứ sai người đến báo một tiếng là được, sao dám phiền ngài tự mình đến đây?"

Mai Hương vẫy vẫy chiếc khăn gấm màu trắng thêu hoa mai, cau mày cầm khăn che mũi, "Sao lại có mùi tanh của cá chết vậy?"

Liễu mẹ giống như mới nhớ ra, vội chà mạnh tay lên tạp dề: "Ai nha xem trí nhớ của lão bà tử ta này, vừa mới bắt cá, Nhị nãi nãi sai người qua nói tối nay muốn uống canh xương cá, đang định róc xương cá ra, nào biết Mai Hương cô nương tự mình lại đây, sơ suất để ngài ngửi được."

Mai Hương hừ nhẹ: "Đại gia thích sạch sẽ, để nghênh đón Đại gia trở về người trong phủ đã dội nước ba lần, chỗ phòng ăn của các ngươi, mùi lung tung gì cũng có, ở đây không bao lâu trên người đã ám đầy mùi của các ngươi, hôi chết người, trở về không biết phải tắm bao nhiêu lần mới tẩy sạch được cái mùi này? Ngày mai khoảng giờ Thìn Đại gia sẽ rời thuyền vào phủ Tô Châu, phòng ăn các người nếu không có việc gì thì đừng có đi lung tung, không làm Đại gia ám mùi, thì cũng làm lão thái thái đau lòng." Nói xong, ánh mắt làm như vô tình mà liếc qua Tô Khuynh đứng yên bên cạnh Liễu mẹ.

Tô Khuynh không hề giận, nàng sớm biết rõ cái tính hay xoi mói của vị Mai Hương cô nương này, còn từng lĩnh giáo nhiều cơn giận vô cớ của nàng ta.

Không biết trong lòng Liễu mẹ nghĩ thế nào mà trên mặt không để lộ biểu cảm gì, vẫn cười ha hả, "Mai Hương cô nương nói rất đúng, ta sẽ nói rõ với đám người ở phòng ăn, tuyệt đối không để bọn họ chạy lung tung, để tránh ám mùi. Đúng rồi cô nương, lần này ngài đến không biết lão thái thái có gì giao phó?"

Mai Hương nghe vậy ưỡn thẳng sống lưng, nâng cằm lên, "Lão thái thái có nói, ngày mai Đại gia trở về, cần phải chuẩn bị đồ ăn cho thỏa đáng, nấu nhiều món Đại gia thích ăn, nếu Đại gia vừa lòng, tất cả các người sẽ có thưởng."

Liễu mẹ cười nói: "Còn nhờ Mai Hương cô nương đáp lời lão thái thái dùm lão nô, xin lão thái thái yên tâm, lão nô ở trong phủ nhiều năm, sao có thể không biết khẩu vị của Đại gia? Ngày mai, nhất định sẽ làm Đại gia hài lòng."

Lồng Son - Khanh ẨnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ