Bà Soyeon ngồi thẳng dậy, nhìn về phía bà Kim: "Chị dâu, chị nói bác cả làm chị chạnh lòng, nhưng theo tôi thấy chị mới là người khiến người ta chạnh lòng đấy!"
"Cô có ý gì?" bà Kim nhíu mày.
"Người ngoài không biết thì thôi không nói, nhưng mọi người ở đây đều rõ Kim Hyeon chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, còn Minjeong mới là con gái chị, mới là máu mủ của Kim gia chúng tôi, bác cả chia cổ phần cho Minjeong có gì là sai?"
"Tôi không nói ba chia cổ phần cho Minjeong là sai, đấy là quyền của ba, ý tôi là dựa vào cái gì mà Hyeon không có!" bà Kim trầm giọng nói.
Bà Soyeon hừ một tiếng: "Vậy được, chúng ta lại nói tới việc tại sao lại không chia cổ phần cho Kim Hyeon nhé! Nó chỉ là một đứa con nuôi bị bế nhầm từ bệnh viện về, đã được hưởng 18 năm vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp đáng ra phải thuộc về Minjeong. Sau khi sự thật bung bét ra, nó không về nhà nó mà lại cứ ở lại Kim gia chúng ta, chiếm lấy danh phận Đại tiểu thư nhà họ Kim, còn lấy thân phận đại tiểu thư tìm được Heemin, có được cuộc hôn nhân trọn vẹn!"
"Còn Minjeong máu mủ cốt nhục của Kim gia chúng tôi thì sao, lưu lạc ở ngoài 18 năm, sống bần cùng khốn khó, khó khăn lắm mới được Kim gia tìm về, lại chỉ được nhận danh nghĩa là con nuôi. Những thứ thuộc về nó đều bị tu hú chiếm tổ, ngay đến đám hạ nhân cũng bắt nạt nó, mắng nó là gà rừng, là đồ hai lúa! Thế mà vào lúc này, anh chị thân là cha mẹ đẻ của nó lại đang làm gì đây?"
"Cùng người ngoài hùa vào trách nó thô tục không ra hồn người! Các người có tư cách gì mà trách cứ mắng mỏ nó? Các người có nuôi hay dạy nó được ngày nào không? Các người cảm thấy việc đón nó về nhà, cho nó cái ăn cái mặc đã là làm tròn nghĩa vụ làm cha làm mẹ rồi à? Có cha mẹ nào nhẫn tâm như các người không, thế thà để nó tiếp tục ở dưới quê không biết gì, còn tốt hơn thấy hết tình người ấm lạnh, bị cha mẹ đâm dao lên tim mình thế này!!!"
Nghe tới đây, cả căn phòng im phăng phắc, không có bất cứ ai dám ho he lên tiếng.
Kim Hyeon cứng cả người, ngay đến ông bà Kim cũng đen mặt không dám mở miệng nói nữa, Kim lão gia nhìn Minjeong đầy vẻ áy náy và hổ thẹn, Kang Heemin không chút biến sắc siết chặt lòng bàn tay...
Minjeong lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô cả, lòng nàng vốn đã tê dại, cũng quen với việc bị lạnh nhạt trong gia đình này, nhưng không ngờ... một người từ trước đến giờ luôn thờ ơ với mọi việc như cô cả lại nói ra những lời này vì nàng...
Đây là những lời... chưa từng có ai đứng ra nói giúp nàng cả...
Bà Soyeon dừng lại một chút, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Hyeon: "Đống tài sản bác cả cho Kim Hyeon cũng đủ cho nó nở mày nở mặt gả cho người ta, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp cả đời rồi, một con nhỏ thôn quê như nó, ăn của Kim gia, ở nhà Kim gia, cướp lấy danh nghĩa Đại tiểu thư nhà họ Kim, giờ còn bất mãn cái gì nữa? Lee Hyeon, tôi hỏi cô một câu, cô còn gì mà bất mãn nữa, cô có tư cách gì mà muốn cổ phần của Kim gia?!"
Từng câu từng chữ của Soyeon, đặc biệt một tiếng "Lee Hyeon" khiến vai Hyeon run lên kịch liệt, móng tay âm thầm găm chặt vào lòng bàn tay, cô cúi gằm mặt xuống, sau đó, đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa...
BẠN ĐANG ĐỌC
jmj - chọc tức bà xã - phần 2
Fanficfic gốc: có li ở bên author: dupblue *** Trước đó có quá khứ, địa vị, gia đình là rào cản của chúng ta Liệu sau này ? "Yên tâm có Jimin ở bên em"