Kết quả, con thỏ con được thả ra.
Lục Nam Thâm đưa ra cho cô một lý do hết sức quang minh chính đại: Ức hiếp kẻ yếu đuối không phải là bản lĩnh, đã xử thì phải xử loài lớn.
Trong khu rừng có "loài lớn".
Lục Nam Thâm có thể nghe thấy âm thanh, bước đầu phỏng đoán đó là một loài động vật thuộc họ trâu rừng. Hàng Tư cũng loáng thoáng cảm nhận được nó, nhưng mọi phán đoán của cô chỉ có thể dựa vào sự rung động của âm thanh, thế nên một khi con thú chạy đi xa, cô sẽ không thể phán đoán quá chuẩn xác. "Nếu thật sự là trâu rừng, thì chúng ta không thể để lộ ra chút ánh sáng nào cả."
Những loài sinh vật dạng lớn xuất hiện trong rừng rậm, đặc biệt là những loài còn hoạt động về đêm, tức là quanh năm suốt tháng chúng đã quen với bóng tối, một khi gặp phải ánh sáng cường độ mạnh sẽ rất dễ kích động tấn công. Tới lúc đó, chưa nói đến việc nghĩ cách bắt chúng, có khi còn bị tấn công ngược lại, đến mạng sống cũng chẳng còn.
Lục Nam Thâm cũng hiểu lý thuyết này, anh nhét đèn pin cầm tay vào trong ba lô, mỉm cười nói với Hàng Tư: "Hợp tác chứ?"
Hàng Tư ngước mắt nhìn anh: "Hợp tác cái gì?"
Tuyết đọng trên lọn tóc và chân mày người đàn ông, có một khoảnh khắc, cô suýt nữa thiếu kiềm chế, muốn đưa tay lên vuốt đi cho anh. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của cô, còn Lục Nam Thâm đã biến suy nghĩ thành hành động, anh đưa tay lên vuốt đi lớp tuyết trên đôi mày cô. Vào một đêm đông tối om như thế này, ngón tay của anh vẫn ấm áp, lướt qua đôi mày cô như để lại ở đó một mồi lửa vậy.
"Đuổi con thú đó vào hố tuyết, thế nào?" Lục Nam Thâm cười nói.
Trong rừng có hố tuyết, cách nhà gỗ chưa đầy một cây số. Nhìn qua thì nó không hề nông, trong hố có những cây cọc nhọn đã cũ, có vẻ như đã được những người thợ săn trước kia để lại, chuyên dùng để bắt những con thú có thể hình to lớn.
Khi vừa đi ra khỏi nhà gỗ, tuyết còn chưa phủ hết hố tuyết đó. Lúc ấy, Hàng Tư suýt chút nữa thì bước hụt, may mà Lục Nam Thâm nhanh tay nhanh mặt ôm chặt lấy cô, chiếu đèn pin xuống mới phát hiện ra tình hình dưới hố tuyết. Ngoài cọc nhọn, dưới đó còn có rất nhiều xương động vật, nằm ngang ngửa, nửa kín nửa hở trong lớp tuyết trắng.
Thế nên dĩ nhiên là Hàng Tư nhớ được cái hố to đó, ngẫm nghĩ một chút, cô nói: "Anh có cung tên, tôi chỉ có một con dao, có khi so tài lại hay hơn cộng tác."
Lục Nam Thâm thẳng thắn nhét cung tên vào trong tay cô: "Em thử trước đi."
Hàng Tư đón lấy, suýt chút nữa thì cầm không vững. Lục Nam Thâm liệu sự như thần, kịp thời đỡ lấy cổ tay cô, tiện thể cầm lại cây cung về. Hàng Tư một lần nữa cảm thấy nghi hoặc, nhưng lần này cô đã hỏi rõ sự nghi hoặc của mình ra: "Lục Nam Thâm, sao trước kia tôi không phát hiện ra anh khỏe như vậy nhỉ?"
Lục Nam Thâm cho cô một lý do hợp tình hợp lý: "Từ nhỏ tôi đã chơi nhạc cụ, em biết đây, có loại nhạc cụ cực kỳ nặng, thế nên bàn tay tôi cũng được rèn luyện cầm nắm những vật nặng."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tứ Trùng Miên
RomanceNhân vật: 1. Lục Nam Thâm - Một nhạc trưởng bên ngoài hiền lành ngoan ngoãn thực chất là một con chó sói vs Hàng Tư - Một cô gái đi ngược lại triết lý õng ẹo, một nhân tài phát hiện "trà xanh", một người cô câu chuyện. 2. Lục Nam Thâm - Một người hư...