Cuối cùng, có một số thứ đã từ từ xuất hiện bên trong khu rừng.
Sở dĩ nói là chúng "từ từ xuất hiện", là vì trong rừng vẫn còn dày đặc sương mù, bóng của những thứ đó đã lộ diện dần dần qua màn sương sau khi được ánh lửa chiếu tới, giống hệt như cảnh những hình ảnh dần dần ngấm ra, xuất hiện sau khi người ta đổ nước lên giấy Tuyên vậy.
Còn gọi chúng là "thứ" là bởi chúng đi bằng bốn chân, rõ ràng là động vật, nhưng từng cử chỉ hành động lại giống hệt con người. Đặc biệt là khi gương mặt của chúng lộ ra qua màn sương, Phương Sênh đã phải kêu lên một tiếng "Mẹ ơi", ba người còn lại sau khi nhìn thấy từng gương mặt sau sương cũng bất giác thảng thốt.
Niên Bách Tiêu bất ngờ kêu lên: "Cái quái gì đây!"
Như mặt người.
Có ngũ quan, mắt còn rất to, hai hốc mắt đen thù lù, cả gương mặt lại trắng bóc như tuyết, xung quanh gương mặt có một nhúm lông rất dài màu đen, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ đang xõa tóc ra vậy. Nhưng mũi lại giống mỏ chim ưng, xám xịt, nhọn hoắt, miệng không nhỏ, một chiếc lưỡi dài cứ thế rủ thẳng xuống, hệt như con ma tự tử bằng dải lụa trong truyền thuyết.
Thể hình của nó không nhỏ, chí ít thì khi mấy gương mặt đó hiện ra trước tiên, chúng đang lơ lửng trên không trung, ngay sau đó thân hình tráng kiện mới xuất hiện. Khắp người toàn là lông đen, nhưng phần đầu những mảng lông đó lại lấp lánh ánh sáng giống như ma trơi vậy.
Phải hình dung ra sao đây.
Một sự tồn tại cực kỳ quỷ quái.
Giống loài linh trưởng, bởi vì gương mặt của nó cực kỳ giống loài khỉ Saki*, nhưng mũi thì hao hao một loài chim, miệng và lưỡi lại không thể tìm được sinh vật nào để tham chiếu.
*Loài khỉ này được tìm thấy ở Brazil, Guiana thuộc Pháp, Guyana, Suriname và Venezuela. Loài này sống trong tán tầng dưới của rừng, thức ăn chủ yếu là trái cây, và cũng ăn các loại hạt, hạt, và côn trùng.
Đến khi Lục Nam Thâm cùng mọi người nhìn được triệt để và rõ ràng loài sinh vật ấy, họ cũng hiểu vì sao mặt của nó lại lơ lửng trên không trung. Ban nãy nó đứng thẳng, giống như một loài linh trưởng có thể đứng thẳng, ánh mắt hướng thẳng, thân hình cao gần hai mét, còn khi tiến lên, nó chạm bốn chân xuống đất.
Lục Nam Thâm siết chặt mũi tên lạnh trên tay, nhìn chằm chằm loài sinh vật đang tiến về phía họ, nói: "Cái thứ này còn xấu hơn cả con lợn vòi gặp trong thung lũng Chết Chóc."
Hàng Tư bấm bụng, không bỏ chạy, cô nuốt nước miếng: "Lợn vòi ít nhất còn nhìn ra nó giống lợn, con còn này nhìn rất giống quỷ, trông thật ghê người."
Cô thề rằng mình là một cô gái có tấm lòng thiện lương khi đối diện với các loài vật nhỏ, thế nên cho dù là loài khỉ Saki, cô không thích nó đến mấy thì cũng tôn trọng ngoại hình của nó, dù sao thì sinh ra với tướng mạo đó không phải lỗi của nó. Nhưng cái thứ ở trước mặt đây là tổ hợp của hàng loạt những yếu tố khủng khiếp, không khác gì một con quỷ từ dưới âm thế chui lên.
"Con thú mặt người này... to lớn như thế, liệu có phải loài ăn cỏ không?" Phương Sênh run rẩy hỏi.
Tổng cộng bốn con.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tứ Trùng Miên
RomanceNhân vật: 1. Lục Nam Thâm - Một nhạc trưởng bên ngoài hiền lành ngoan ngoãn thực chất là một con chó sói vs Hàng Tư - Một cô gái đi ngược lại triết lý õng ẹo, một nhân tài phát hiện "trà xanh", một người cô câu chuyện. 2. Lục Nam Thâm - Một người hư...