Quản gia Vương phủ vừa ra tay đã có hiệu suất nhanh đến kinh người. Thành Nghị chỉ mới thay hỉ bào trên người nhóm hạ nhân đã đặt đồ vật hắn muốn vào trong sân. Đủ loại sọt giữa sân cỏ héo úa, vừa nhìn đã thấy đồ sộ.
Thành Nghị bước nhanh đến trước sọt cẩn thận xem xét đồ vật mình muốn, trong sọt đựng đầy đồ dùng hàng ngày và công cụ thường dùng.
Bạch Đào chỉ vào cây cào đất đầy khó hiểu: "Thiếu gia, ngài nói người trong Vương phủ đưa nồi chén rồi gáo bồn ta cũng có thể hiểu được, nhưng ngài bảo bọn họ đưa cuốc xẻng tới để làm gì chứ?"
Thành Nghị cầm cưa lên, híp mắt đánh giá răng cưa: "Bởi vì chúng ta cần phải ở lại chỗ này rất lâu, những thứ này đều là đồ cần thiết để sinh hoạt."
Có câu nói như thế nào nhỉ? Muốn cải tạo lãnh cung chỉ dựa vào hai tay hắn thì hơi quá sức.
Bạch Đào có chút đăm chiêu: "Thiếu gia, có phải ngài muốn tìm chút chuyện để làm không? Để bản thân không quá nhàm chán?"
Thành Nghị suy nghĩ một lát liền tán đồng quan điểm này: "Ngươi nghĩ như vậy cũng không sai."
Người quả thật nên tìm việc để làm, nếu quá nhàn rỗi sẽ suy nghĩ miên man rồi để tâm vào chuyện vụn vặt, tự dằn vặt bản thân đến nỗi không thoải mái. Thành Nghị luôn cho rằng: "Trong cuộc đời, có một nửa phiền não xuất phát từ việc nghĩ thì nhiều nhưng làm được lại quá ít."
Thành Nghị buông cưa xuống xong lại cầm liềm lên, hắn nói về kế hoạch của mình cho Bạch Đào nghe: "Ta không muốn nhìn thấy phòng nát cỏ héo cả ngày, ta muốn trồng chút rau lại nuôi một ít động vật ở đây. Nếu ngày nào đó Vương phủ quên mất chúng ta, chúng ta cũng có thể tự sống sót."
Bạch Đào giương đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Thành Nghị: "Thiếu gia, ngài cũng thật lợi hại, có thể nghĩ ra được chủ ý hay như vậy!"
Thành Nghị cười vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Đừng có nịnh bợ, khoảng thời gian kế tiếp sẽ rất bận rộn đây."
Thành Nghị cũng không nói bừa, chỉ việc quét tước sạch sẽ phòng ốc bọn họ cũng đã hao cả một ngày, nói chi đến chuyện cải tạo sân bên ngoài. Trước khi Thành Nghị chuyển vào, Văn Chương Uyển đã có tới mười mấy năm không ai sinh sống.
Đẩy cửa lớn ra, bên trong là một tầng khói bụi dày đặc, ngay cả trứng chim rơi xuống mặt đất còn không vỡ. Hắn vừa vào cửa đã bị tro bụi sặc, phải ho khụ khụ vài tiếng. Tới nước này rồi còn có thể nói lung tung không?
Đồ dùng trong phòng cũng có mức độ mục nát khác nhau. Những thứ hư hỏng nghiêm trọng Thành Nghị chuẩn bị bổ ra làm củi đốt, còn những thứ có thể dùng lại thì đặt qua một bên trước, chờ khi hắn có thời gian rảnh sẽ lấy ra sửa chữa sau.
Một buổi sáng trôi qua, Văn Chương Uyển vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Nhưng nếu lúc này có người bước vào Văn Chương Uyển sẽ nhìn ra được, lãnh cung vốn luôn tử khí trầm trầm nay có thêm không ít sức sống.
Thông qua lớp mành che, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt là chiếc cửa sổ mở rộng, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn rõ tình trạng bên trong phòng. Phiến đá xanh sau khi được rửa sạch lại tắm mình trong ánh nắng, vệt nước đen xám còn lưu lại trên mặt đất cũng bị chà sạch; xà nhà bị mạng nhện quấn quanh sau khi được quét đi một tầng tro bụi dày lại lộ ra hoa văn cổ xưa đầy tang thương; bàn ghế và ván giường đều được phủ bởi một lớp tro đen, những lỗ sâu đục rất nhỏ khó có thể thấy được bằng mắt......

BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên thành Tam Vương Phi (Full)
FanfictionSau khi xuyên về cổ đại, Thành Nghị trở thành một đứa con riêng bị bắt thế gả đi xung hỉ cho Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử Tăng Thuấn Hy đau bệnh toàn thân có vẻ sẽ không sống được bao lâu nữa. Y sắp xếp nguyên chủ vào trong tiểu viện hoang vắng hẻo lá...