Lãnh quản gia đã sớm tụ tập gia đinh trong phủ chờ ở cửa, xe ngựa còn chưa dừng lại, hắn đã bước đến nghênh tiếp. Khi nhìn đến Thành Nghị, hốc mắt Lãnh quản gia đỏ lên một chút: "Cung nghênh chủ tử hồi phủ!"
Thành Nghị đẩy "Tăng Thuấn Hy" xuống xe ngựa, nhìn bảng tên trước cửa Vương phủ, hắn thở ra một ngụm trọc khí: "Chúng ta đã trở lại."
Tháng tám năm trước, vì để cho bọn họ tránh đi thế cục rối loạn trong kinh, Bình Viễn Đế đã để bọn họ tới đất phong. Không nghĩ tới xa cách mấy tháng, thế cục kinh thành còn chưa ổn định, bọn họ đã trở lại rồi.
Ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ lăn lộn một chuyến này hoàn toàn không cần thiết. Chỉ có Thành Nghị hiểu được, trong khoảng thời gian này rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì, rốt cuộc đã chiếm được cái gì.
Hiện giờ đúng lúc đầu xuân, hoa mai trong Phẩm Mai Viên nở đến tưng bừng. Bước lên cầu đi về hướng Phẩm Mai Viên, hương mai lành lạnh truyền vào mũi. Nhóm ngỗng lớn dưới tàng cây còn nhớ rõ Thành Nghị, chúng nó phe phẩy cặp cánh to từ trên mặt hồ bay tới, một bên bay một bên phát ra tiếng hoan nghênh nhiệt liệt.
Sau khi bọn Thành Nghị rời đi, Phẩm Mai Viên và Văn Chương Uyển cũng không bị bỏ hoang. Được đám người Lãnh quản gia để ý thích đáng, nơi này bừng bừng sinh cơ. Dọc theo con đường lát đá nhỏ dưới tàng cây Phẩm Mai Viên, vườn rau hai bên đều được tu sửa ngay ngắn thẳng tắp, bên trong mọc một tầng cải dầu xanh mượt. Đám gà mà Thành Nghị nuôi cũng đã trưởng thành, chúng nó nhàn nhã mổ rau kiếm ăn trong vườn.
Đất trồng cải trong vườn cũng không để hoang phế, bên trong trồng các loại rau dưa có thể trữ vào mùa đông. Vừa đến trong viện, Tiểu Hy lập tức giơ chân vui vẻ chạy khắp nơi.
Thành Nghị mở cửa Văn Chương Uyển, trong phòng được quét tước sạch sẽ. Than lửa trong bếp lò cũng được đốt đến rực đỏ, tiến vào phòng ở, mùi huân hương và hơi ấm quen thuộc ập vào mặt.
Hết thảy những điều này khiến cho hai người Thành Nghị vô cùng thả lỏng, thêm vào mấy ngày đi đường vất vả, giờ phút này họ chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc có thể nghỉ ngơi, bọn họ phải sửa soạn một chút tiến cung diện thánh.
Bọn họ trở về là vì đại thọ Bình Viễn Đế, hiện giờ thân thể Bình Viễn Đế không tốt, người làm nhi thần như hai người nếu không vào trong cung một chuyến thật sự không thể nói nổi.
Biết được hiện tại bọn họ muốn vào cung, Diệp Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười: "Thứ chó này thực biết dằn vặt người."
Thành Nghị dở khóc dở cười: "Thần y ngài chú ý một chút, đây là ở kinh thành."
Diệp Lâm Phong cười lạnh hai tiếng: "Hai người các ngươi đi nhanh về nhanh, sau khi trở về nói lại tình huống của hắn cho ta, ta xem xem hắn còn có thể chống được bao lâu."
Thành Nghị:......
Hắn đã nhìn ra, Diệp Lâm Phong là thật sự muốn chơi chết Bình Viễn Đế, chỉ là ngại vì đại cục, ông không tiện ra tay.
Xe ngựa lại một lần nữa lăn bánh, Thành Nghị ngồi trên xe có chút bất an. Có thể Bạch Đào đã lừa gạt được Tăng Lương Tăng Du, nhưng cậu có thể lừa được Bình Viễn Đế không? Bình Viễn Đế lòng dạ thâm sâu thủ đoạn độc ác cũng không phải là người bọn họ có thể che mắt, nếu để lộ ra có thể sẽ mang tới đại họa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên thành Tam Vương Phi (Full)
FanficSau khi xuyên về cổ đại, Thành Nghị trở thành một đứa con riêng bị bắt thế gả đi xung hỉ cho Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử Tăng Thuấn Hy đau bệnh toàn thân có vẻ sẽ không sống được bao lâu nữa. Y sắp xếp nguyên chủ vào trong tiểu viện hoang vắng hẻo lá...