Lộc Dư An dừng bước, nhìn về phía ông lão.
Ông lão nhìn chằm chằm chủ tiệm, cũng không chú ý động tĩnh bên này.
Ông chủ chỉ lo bán tranh, đầu cũng không ngẩng lên thuận miệng nói: "Lý Nguyệt Phùng? Nghe quen quen hình như tôi từng nghe nói qua..."
"Không lâu trước đây học trò của tôi mua ở cửa hàng các ông "Thượng Lâm Xuân Sắc", ông chủ còn nhớ rõ không?" Ông lão hưng phấn cầm gậy chống kích động nghiêng về phía trước, vội vàng bổ sung.
Ông chủ lập tức nhớ tới chuyện kia.
Người mua bức tranh "Thượng Lâm Xuân Sắc" rất hào phóng, giá cả lại cao, nhưng cũng yêu cầu ông đi hỏi thăm những điều về Lý Nguyệt Phùng.
Ông lấy tiền giúp người mua đi khắp nơi hỏi, thế nhưng người bán hàng phụ trách thu tranh năm đó ở Chiếu Đức Trai đều đã qua đời, người biết Lý Nguyệt Phùng cũng không nhiều, lăn qua lộn lại cũng chỉ tìm được người đã gặp Lý Nguyệt Phùng vài lần, ông chủ chỉ cho rằng là người thích tranh của Lý Nguyệt Phùng, cho nên muốn tìm hiểu tình huống của họa sĩ.
Ông vội vàng gọi nhân viên lại đây.
Nhân viên kia vò đầu nói: "Tôi cũng gặp qua họa sĩ Lý vài lần, nếu không phải《 Thượng Lâm Xuân Sắc 》 là tôi cùng sư phụ nhập kho, tôi thật không biết Lý Nguyệt Phùng mà các ngươi nói chính là họa sĩ Lý.
Anh ta dừng lại, đem toàn bộ trí nhớ nói ra: "Ông Lý à, người này tính tình kỳ lạ, không thích nói chuyện với người khác, thân thể cũng không được tốt, cặp mắt kia mỗi năm lại càng mù mờ hơn."
Cụ già run rẩy nói: "Cậu nói mắt ông ấy không nhìn thấy?"
Nhân viên thổn thức nói: "Đúng vậy, lại nói tiếp ông ấy rất đáng thương, một thân một mình sống khổ không nơi nương tựa, tranh cũng không có người mua, mấy năm trước tôi thấy ông ta một mình đẩy xe ở cửa tàu điện ngầm và sân bóng rổ bán chút tạp hóa, hai năm nay không thấy nữa, cũng không biết hiện tại thế nào."
"Không thể nào!" ông già phản bác gần như ngay lập tức ông không thể tin những gì mình nghe thấy.
Dương Xuân Quy và cháu ngoại chưa bao giờ nói qua những chuyện này.
Trong sư môn ông yêu thương nhất là Lý Nguyệt Phùng, trong thế hệ này là người có tư chất xuất chúng nhất, làm sao có thể khốn khổ đến như vậy?
Sao lại tình nguyện làm những chuyện này cũng không chịu về nhà chứ.
Lý Nguyệt Phùng kém ông gần 20 tuổi, mặc dù nói là đàn em, nhưng do một tay ông nuôi lớn, cũng coi như con trai.
Lý Nguyệt Phùng tức giận rời đi mấy chục năm, ông liền nóng ruột nóng gan mấy chục năm. Trời nam biển bắc, chỉ cần có tin tức ông liền lập tức đi tới.
Mỗi khi nhớ đến đàn em, ông luôn nghĩ bằng vào tài hoa kia cũng sẽ không quá kém, chỉ có như vậy ban đêm ông mới có thể miễn cưỡng ngủ được.
Từ khi nhận được thư, hận không thể lập tức chạy tới Nam thành, thế nhưng thân thể già yếu không cho phép, ông nghe được khẩu khí quanh co của con cháu, nghe ra còn có điều giấu diếm, rốt cuộc kiềm chế không được, gạt tất cả mọi người đến Nam thành, không nghĩ tới lại nghe được tin tức này.