Bởi vì có được bức tranh của mẹ.
Trên đường tan học về nhà, tâm trạng Lộc Dư An rất tốt.
Điều không hoàn mỹ duy nhất là nửa đường trở về trên bầu trời đổ mưa to, Lộc gia vốn có xe đưa đón cậu cùng Lộc Dữ Ninh, nhưng cậu không thích ở cùng Lộc Dữ Ninh, hơn nữa Lộc Dữ Ninh thường xuyên tham gia thi đấu, thời gian cũng không giống như cậu, cho nên bình thường cậu ngồi xe buýt đến chân núi.
Trong cơn mưa lớn, Lộc Dư An cẩn thận đi dọc ven đường, giọt mưa to như hạt đậu bắn tung tóe trên ống quần của cậu, càng làm cho đầu người phát đau chính là tiếng mưa rơi ào ào khiến cậu gần như không nghe thấy tiếng còi xe sau lưng. Cậu chỉ có thể che dù, tựa vào ven đường tránh mưa, kết quả phát hiện ra một con chó nhỏ hung dữ.
Chó nhỏ toàn thân màu vàng đất, chân trước đại bị thương, cuộn mình dưới tảng đá lớn, lông ướt đẫm nức nở kêu.
Nó rất cảnh giác với Lộc Dư An, thấy Lộc Dư An có ý muốn tới gần nó sẽ kéo lê chân trước, hướng Lộc Dư An nhe răng trợn mắt, cố gắng dùng hàm răng cắn Lộc Dư An một cái. Điều này làm cho cậu nhớ tới con mèo cam ở kiếp trước, cậu đã qua phòng trọ nhìn vào chỗ con mèo ngốc rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không tìm được nó.
Lộc Dư An sợ chó nhỏ lăn xuống sườn núi, không dám cách quá gần, chỉ có thể ngồi xổm trên tảng đá, cẩn thận đưa cho nó cái dù.
Nhưng như vậy vẫn không đủ, dù cho cậu đem hơn phân nửa ô cho chó con nó vẫn run lẩy bẩy liếm chân trước đầy máu.
Vết thương như vậy phải đưa đến bệnh viện mới được.
Lộc Dư An dùng điện thoại di động gọi taxi, nhưng bởi vì mưa to, cũng không có người nhận đơn, điện thoại tài xế trong nhà cũng vậy.
Không gọi được Lộc Dư An chỉ có thể chờ ở ven đường, chờ một chiếc taxi giá cao.
Nhưng trên đường núi mưa to tầm tã không có xe taxi đi qua, rốt cục một chiếc xe màu đen có rèm che từ xa chậm rãi chạy tới, Lộc Dư An thoáng chần chừ, đường núi này thông tới khu biệt thự trên đỉnh núi, đi qua con đường này phần lớn đều là người ở đây.
Những hộ gia đình trong đó, nếu không giàu cũng là siêu giàu, lịch trình gần như có thể tính theo phút.
Họ thậm chí còn không dừng xe.
Thời điểm cậu còn đang do dự, ô tô đã tới gần, ánh mắt dời xuống, thấy được biển số xe.
Biển số xe này cậu biết.
Lông mày Lộc Dư An khẽ nhúc nhích, là xe của Mạc Nhân Tuyết.
Rõ ràng chỉ gặp qua một lần, trong đầu Lộc Dư An lại rõ ràng hiện lên cái tên này, chóp mũi phảng phất như có như không một tia hương hoa mộc nhàn nhạt, tiếng cám ơn vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Tốt xấu gì cũng có quen biết.
Cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh, không để ý chó nhỏ đang sủa mình, vững vàng ôm nó vào trong ngực, bước nhanh về phía màn mưa.
Bởi vì phần lớn ô đều che ở bên chó nhỏ, giọt mưa to như hạt đậu nhanh chóng làm ướt quần áo của cậu, nước mưa thuận theo mái tóc đen nhánh, làm mơ hồ tầm mắt Dư An, cậu đứng ở ven đường, hướng xa xa từ trong màn mưa chậm rãi chạy đến gần chiếc xe vẫy vẫy tay.