Các tòa kiến trúc bằng gỗ mục nát, bị giăng đầy dây leo héo úa, bao phủ toàn bộ khu phế tích chính là bầu không khí nặng nề, lâu ngày không ai đặt chân đến.
Trong quang cảnh điêu tàn của mùa đông, Alger cùng mấy người thủy thủ đi dạo nửa vòng trong di tích, vẫn không phát hiện ra có thứ gì giá trị.
"Thuyền trưởng, nơi này đã có một đám người mạo hiểm đến, còn để lại gì cho chúng ta nữa chứ?" Cuối cùng, có một thủy thủy tuổi chưa đến ba mươi hết kiên nhẫn, phá vỡ sự im lặng.
Câu này đã khiến các đồng đội khác hưởng ứng, đều nói phụ họa theo:
"Nơi mà chúng ta không tốn bao nhiêu thời gian đã nghe ngóng được, thì người khác chắc chắn cũng có thể dễ dàng tìm ra."
"Đúng vậy, có lẽ tiếp tục đi làm thịt người Fusak thì hơn!"
"Thuyền trưởng, ngài muốn biến nơi này thành một cứ điểm à?"
Alger thong thả quét ánh mắt một vòng, khiến đám thủy thủ không dám kêu ca nữa, dưới ánh mắt của hắn chỉ có thể lựa chọn phục tùng.
Im lặng vài giây, hắn mới lên tiếng:
"Tôi định sử dụng nơi này để mai phục người Fusak."
"Chúng ta đi quan sát địa hình nơi này trước, xem có thích hợp không."
Có cái cớ như vậy, đám thủy thủ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đoàn người nhanh chóng tiến sâu vào trong di tích Tinh linh.
Đi một hồi, linh cảm của Alger chợt dao động, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau một gốc cây đại thụ.
Bùn đất nơi đó có dấu vết bị đào bới, hơn nữa còn chưa quá một năm.
Alger thu lại tầm mắt, giả vờ chưa phát hiện ra điều gì, tự nhiên nhìn về những nơi khác.
Thăm dò phế tích Tinh linh xong, họ đi thẳng về doanh trại mới.
Lúc này đã gần đến chạng vạng, trong rừng rậm ngày càng rét hơn, Alger và đám thủy thủ dùng xong bữa tối, liền để lại hai người đi tuần tra, còn những người khác thì vào lều trại.
Gió rét lạnh thấu xương xuyên qua cây cối, thổi vào trại khiến ánh lửa lập lòe. Alger đang định nửa đêm ra khỏi doanh trại, bỗng nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng hát như đến từ hư vô.
Tiếng hát kia như ẩn như hiện, giống như một cô gái đang khe khẽ ngâm nga, kể ra nỗi ưu tư trong lòng.
Điều này khiến Alger bất giác nhớ lại quá khứ, nhớ lại người mẹ đã mất nhiều năm của mình, nhớ lại thời còn là đứa trẻ phải chịu đủ mọi đắng cay.
Nỗi bi thương khó mà diễn tả thành lời trào dâng trong đáy lòng hắn, khó mà ngăn chặn, khiến hắn không thể tỉnh táo ngay được, mà phải mất vài giây mới chợt xoay người ngồi dậy, nhíu chặt mày, nghiêng tai lắng nghe.
Lần này, hắn lại không nghe thấy gì, giống như tiếng ca du dương kia chưa bao giờ xuất hiện.
Alger nheo mắt, cầm lấy áo jacket khoác lên người, ra khỏi lều trại, đi đến cạnh đống lửa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 6 - Trục Quang Giả/Người Theo Đuổi Ánh Sáng
Mistério / SuspenseTác giả: Mực thích lặn nước Spoil: https://docs.google.com/spreadsheets/d/1-4jVJ3Eq_YE0qAUsXgVLHMfyXi4-AXiTlze83kRLKXU/edit?usp=sharing (Thông tin về các con đường) Đừng có như Lan Thy, ăn cắp mà k ghi nguồn