Sau buổi hôm đó, Hoàng Khánh Thư không còn nói chuyện với Nguyễn Chí Anh Tuấn nữa.
Với tính cách của mình, dù cô có thích Chí Tuấn nhiều thế nào đi chăng nữa cô cũng không đời nào để cậu xúc phạm mình như thế. Từng lời, từng chữ cậu ấy nói ra dù nghĩ thế nào cũng chỉ toàn thấy sự ghét bỏ trong đó.
Lúc về, cô đã khóc vì giận, vì bực mà không có chỗ giải tỏa. Hơn nữa, cô thấy bị tổn thương sâu sắc vì những lời cậu ta nói. Nếu ngay từ đầu, cậu đã ghét cô như thế thì tại sao còn đối tốt với cô? Hay tất cả chỉ vì cậu ta muốn chơi đùa cảm xúc của một con nhóc mới lớn lần đầu rung động?
Nghĩ đến đó, nước mắt cô lại trào ra thấm ướt một mảng gối.
"Chí Tuấn đáng ghét, tao ghét mày."
Giờ cô chỉ ước, giá như những lời đó cô chưa từng chính tai nghe qua một chữ nào. Nếu như vậy, dù là bất cứ ai nói gì, cô đều nghĩ đó là đặt điều cho Tuấn và sẽ hoàn toàn tin cậu.
Sau hai buổi tối tự giày vò bản thân, Khánh Thư đến trường với hai mắt thâm quầng cùng bọng mắt sưng húp cho thấy cuối tuần của cô thảm đến nhường nào. Vừa thấy cô đến, Chí Tuấn sau vài giây sững người đã tự động đứng dậy, bước lùi về sau nhường cho cô ngồi vào trong. Mọi khi Khánh Thư đều đòi ngồi trong nhưng cậu biết hôm nay cô không thoải mái nên cậu quyết định nhường chỗ.
Dù sao người sai cũng là cậu mà.
Khánh Thư thấy biểu hiện này của Tuấn bị khựng lại giây lát nhưng cũng nhanh chóng vào chỗ ngồi không thèm liếc Tuấn một cái. Cậu vừa về chỗ vừa bấm liên tục cây bút bi trên tay để giảm căng thẳng rồi chậm rãi lấy trong túi ra một cây kẹo mút vị dâu Thư thích đặt sang chỗ cô. Nếu là bình thường, Thư thấy cây kẹo cô sẽ mừng quýnh lên cảm ơn nhưng hôm nay cô hoàn toàn làm lơ, chỉ tập trung tìm trong cặp tập đề ôn thi giữa kỳ hai.
Thấy cô như vậy, trong người Tuấn bồn chồn kinh khủng, cả người cứ trong trạng thái lo lắng. Cậu rất muốn giải thích với cô về mọi chuyện nhưng cứ khi định nói lại như một cục đá đè nặng nơi cổ họng không sao thốt lên được.
"Thư, mày..." - Cậu lấy hết can đảm mở lời, nhưng không ngoài dự đoán, cô quay mặt vào trong tường tỏ ý không muốn tiếp chuyện.
Đan Lê và Khánh Hân vào lớp đúng lúc thấy cảnh này, cả hai chỉ biết nhìn nhau về chỗ. Đây là chuyện của hai người họ và liên quan trực tiếp đến cảm xúc, hai đứa sẽ chỉ ở phía sau chứ không can dự trực tiếp vào. Dù Khánh Thư rất thân với hai người nhưng không có nghĩa họ sẽ giận Tuấn vì cả hai đều đủ hiểu nếu Tuấn không có thiện cảm với Khánh Thư thì cậu sẽ chẳng mất một thời gian dài để quan tâm Thư như vậy, cũng chẳng để tâm nếu cô giận dỗi. Từ khi quan tâm Khánh Thư, tính trẻ con của cậu cũng dần thay đổi thành sự chững trạc đôi chút rồi. Rõ ràng như ban ngày, cậu thay đổi vì Khánh Thư.
Chỉ là Thư không nhận ra.
Giờ ra chơi, Khánh Thư rủ hai cô bạn đi mua chút gì đó ăn vặt. Vừa nhìn là biết Thư không ổn nên họ cũng rất nhanh chóng đồng ý đi cùng. Mua xong, cả ba người ra ghế đá ngồi, trầm tư nhìn Khánh Thư vừa gặm chiếc bánh vừa buồn buồn nhìn quanh, trông tội vô cùng.
![](https://img.wattpad.com/cover/365139920-288-k505789.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Chúng Ta Ngày Ấy
Teen FictionTrong thanh xuân, ai cũng có những kỷ niệm đắt giá luôn muốn giữ mãi trong tim và rồi sẽ trở thành điều khiến ta bật cười khi đến độ trưởng thành. Nếu được, hy vọng trong quãng đường ấy không có gì phải nuối tiếc... "Chỉ tiếc là, chúng ta ngày ấy k...