Chương 81: Cung điện dưới lòng đất

160 12 1
                                    

"Rầm..." tiếng bức tường đá dừng lại trên không trung khiến Orm Kornnaphat giật mình đồng thời định thần trở lại, bên trong hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ u ám thu hút sự chú ý của tất cả những người ở ngoài.

Đằng sau bức tường đá là một hành lang rất dài và rộng. Hành lang không phải là mặt thô ráp như tường đá mà trơn bóng được phủ một lớp màu vàng, trên có những hoa văn sống động, tất nhiên vẫn là thần mặt trời được tôn kính nhất thời Ai Cập cổ làm chủ đạo. Lớp màu vàng đó không quá rực rỡ mà ngược lại khiến cho cảnh tượng càng thâm trầm thần bí.

"Là vàng". Nawasch thận trọng tiến lên phía trước, sờ lên bức tường trên hành lang rồi đưa ra kết luận.

Cả hành lang được phủ một lớp vàng ròng, khiến những người chứng kiến chỉ có một suy nghĩ duy nhất là quá xa xỉ. Tuy nhiên đối với các pháp lão, những người có vị trí cao nhất của tầng lớp thống trị ở xã hội nô lệ, chuyện này không phải ghê gớm gì.

Orm Kornnaphat hoàn toàn hưng phấn, lập tức đi vào bên trong với một sự hứng thú khó kìm chế. Bức tường ở hai bên hành lang cứ một đoạn lại thò ra thụt vào. Chỗ thụt vào có một bức tượng thị vệ trông rất oai phong đứng canh. Những người thị vệ mặc áo giáp làm bằng vàng, cầm khiên tròn và cây giáo rất dài.

Trên chóp mũ của mỗi thị vệ có một viên đá phát ánh sáng mờ mờ. Nếu Orm Kornnaphat đoán không nhầm, đây là viên dạ minh châu cô đã được nghe rất nhiều trong truyền thuyết nhưng chưa thấy bao giờ. Viên dạ minh châu to bằng nắm đấm, tỏa ánh sáng mờ ảo, tuy nhiên do có nhiều viên tập trung ở một nơi nên cả hành lang được chiếu sáng.

"Những thứ này là gì vậy?" Nichakoon nhíu mày hỏi.

Orm Kornnaphat không quay đầu, cô không rời mắt khỏi bức tượng không phải làm bằng sắt hay đồ nhựa ở bên trong bộ áo giáp. Gương mặt cô rạng ngời "Là xác ướp".

Chỉ ba từ khiến mọi người đều dừng bước, Lingling Kwong hơi cau mày, còn đám Nichakoon lùi lại phía sau, gương mặt lộ rõ sự kinh tởm. Từ xác ướp có vẻ dễ nghe, trên thực tế chỉ là một đống xác chết, xác chết từ mấy ngàn năm trước. Trước một đống thi thể, những người luôn phải đối diện với cái chết như đám Nawasch và Nichakoon không cảm thấy sợ hãi mà chỉ có chán ghét.

"Lão đại, có vết máu". Rắn đầu đất đột nhiên chỉ vào một góc trên hành lang.

Lingling Kwong lạnh lùng đảo mắt qua nơi đó, rồi ôm eo Orm Kornnaphat kéo cô tiến về phía trước không cho cô cơ hội từ chối, cũng như mặc kệ ánh mắt sùng bái của cô trước đống xác ướp.

Orm Kornnaphat bị lôi đi, nghiến răng nghiến lợi thầm rủa Lingling Kwong trong lòng. Thật ra cô không có hứng thú với xác ướp, dù sao chúng cũng chỉ là xác chết mà thôi, chỉ có nhà khảo cổ mới thích đống xác ướp đó. Thứ cô quan tâm là viên dạ minh châu trên đỉnh đầu xác ướp, cô đặc biệt thích nó.

Tận cùng của hành lang là một cầu thang đi xuống. Giống như hành lang bằng vàng, cầu thang cũng được làm bằng vàng ròng, cách vài bậc lại có một xác ướp trang bị vũ khí đầy mình đứng nghiêm nghị như dõi theo bọn họ. Cầu thang này rất cao, bậc thang đi xuống như không có tận cùng, Orm Kornnaphat bất giác nhăn mặt, cô chưa từng nghe nói đến một kim tự tháp có thiết kế kiểu này.

[LINGORM] WHAT IS LOVE?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ