Ánh mắt Hạ Dịch Nặc sáng rực, khách quan so sánh, ánh sáng chói lọi trong sân cầu cũng mất đi màu sắc.
Lương Giác Quân mỉm cười tươi sáng: "Ta cũng vậy."
Nếu như nói tình yêu là một viên đạn hạnh phúc, xin ngươi hãy nhắm ngay lồng ngực của ta, để ta vì ngươi mà nhận lấy hàng nghìn lỗ thủng.
"Được...Vừa khéo a! Ha ha ha!" Hạ Dịch Nặc mỉm cười rạng rỡ.
Lương Giác Quân dịu dàng mỉm cười: "Còn muốn tiếp tục chơi đánh cầu không? Hay là trở về?"
"Trở về!" Chém đinh chặt sắt.
Người chơi cầu ở ngay phần sân bên cạnh, đánh ra một đường cầu thật đặc sắc, một tràng tiếng hoan hô. Hạ Dịch Nặc cảm thấy giờ phút này những tiếng vút cầu trong sân cầu giống nhưng là tiếng pháo hoa nổ nho nhỏ vậy, mà tiếng hoan hô của người xem chính là khắc hoạ tâm tình của bản thân mình. Hôm nay là một ngày tốt lành tất cả những suy nghĩ đều có thể hoàn thành được, khu giải phóng là bầu trời xanh thẳm, một con sông rộng lớn gợn sóng lăn tăn, gió thổi mang theo mùi hoa lúa hai bên bờ sông.
Hai người bất động thanh sắc dọn dẹp những vật dụng linh tinh, đi ra khỏi sân cần. Hạ Dịch Nặc vẫn luôn tươi cười, nét đỏ ửng trên mặt còn chưa hoàn toàn tiêu mất, cũng không biết là bởi vì vận động hay là vì kích động. Lương Giác Quân đón làn gió đêm mát mẻ, trước sau như một là bộ dáng ấm áp trầm tĩnh.
Trên đường đi, hai người cũng không nói gì thêm. Đi đến ngã rẽ của hai phòng ở lầu hai khu nhà dành cho nhân viên, Lương Giác Quân không nói gì, đi thẳng tới nhà. Hạ Dịch Nặc cười thầm, yên lặng theo sau.
Tiến vào thang máy, Hạ Dịch Nặc bấm tầng lầu của Lương trạch, cười hỏi: "Không biết lần này, Trình Giảo Kim có thể lại đột nhiên xuất hiện hay không."
"Trình Giảo Kim?"
"Chính là May ở bên cạnh nhà ngươi, mỗi lần chúng ta một mình cùng một chỗ nàng liền nửa đường xuất hiện, như vậy không phải là Trình Giảo Kim sao?"
Lương Giác Quân lắc đầu, lại cười đến sáng lạn.
Mở khóa cửa. Hạ Dịch Nặc tự giác đổi giày, ngồi xuống ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Lương Giác Quân rót hai ly nước, ngồi xuống bên cạnh Hạ Dịch Nặc: "Có chuyện gì muốn nói, muốn hỏi, có thể bắt đầu đi."
"Được rồi, ta liền bắt đầu," Hai cánh tay Hạ Dịch Nặc đan vào nhau, "Ta là một người đối với tình cảm rất chân thành, rất thận trọng, thậm chí có chút lo được lo mất. Đã lớn như vậy, lần đầu tiên ta thích một người. Ta thích ngươi, nếu như ngươi nói ngươi cũng vậy, vậy, chúng ta cùng một chỗ đi."
Ánh mắt nóng bỏng lại thêm chân thành, giống như bản tính của Hạ Dịch Nặc.
Lương Giác Quân không nói gì, trên gương mặt trắng nõn của Hạ Dịch Nặc lộ ra nét ngượng ngùng đỏ ửng: "Ta có một chút khẩn trương, nói sai chuyện gì hy vọng ngươi bỏ qua cho. Có lẽ bây giờ ta cũng không thể cho ngươi được sự đảm bảo gì, ta cũng không xác định ngươi đối với ta là loại cảm giác gì, lo lắng ngươi sẽ ghét bỏ tuổi tác của ta nhỏ hơn ngươi, cảm thấy ta không thành thục, không phải là người có thể phó thác. Nhưng mà ta không thể tưởng tượng được, hiện tại và tương lai, người đứng ở bên cạnh ngươi không phải là ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ve kêu mùa hạ - Bắc Minh Chí Quái
Ficción GeneralTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.