Tịch nhiên - 1 -

16.5K 622 112
                                    

Em ở bên kia ô cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bằng đôi mắt ẩn chứa ánh mặt trời. Anh ở bên này căn phòng hoa trắng, trong lặng lẽ ngóng trông về phía em như đang ngắm nhìn một thế giới mộng mơ xa lạ. Nhưng em biết không đứa trẻ rắc rối, thế giới mộng mơ xa lạ của em rất nguy hiểm, trăm ngàn nỗi phiền muộn của cuộc đời anh đều sắp sửa sinh ra từ em, cũng có trăm ngàn những hạnh phúc ngọt ngào sẽ được em mang đến.

Anh đã nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghĩ rất lâu. Dưới bóng của những đóa hoa, dưới những làn hương ma thuật, trong trăm vạn những điều đắn đo cân nhắc. Anh biết mình chẳng thể né tránh, cũng chẳng thể chối từ. Thế giới mộng mơ đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy ngọt ngào của em.


...




Tiêu Chiến ở trọ tại căn phòng này đã hơn một năm.

Phòng của anh ở cuối dãy tầng 2 trong một tòa nhà ba tầng, mỗi tầng có sáu phòng nối tiếp nhau, cửa đối diện cửa, khép chặt im lìm. Mỗi một căn phòng là một thế giới sống tách biệt của một cá thể, từng thế giới nhỏ bất động đặt cạnh nhau giữa một thế giới lớn xoay chuyển liên hồi bên ngoài. Thế giới bé nhỏ của anh có tường trắng cùng rèm xanh nhạt, có cửa sổ trải dài tràn ngập ánh sáng, là một trong những phòng hiếm hoi có ban công và diện tích khá rộng so với người sống một mình. Không gian tách biệt đầy đủ tiện nghi, riêng tư yên tĩnh, gọi là một căn phòng cũng được hay gọi là một chiếc hộp giam chặt bản thân lại cũng được. Vì chúng ta đều có những tâm tư phải được giấu kín thật sâu trong tâm trí, chẳng thể để thế giới bên ngoài có thể chạm vào được bản ngã sâu thẳm tận cùng.

Anh không chút do dự quyết định thuê căn phòng này ngay trong lần đến xem đầu tiên. Người chính thức chuyển đến vào một ngày giữa tháng 2, thời tiết lạnh lẽo kéo theo sau lưng mỗi lần mở cửa phòng. Đóng rồi lại mở, rồi lại đóng, lặng im giữa mọi biến chuyển của những cánh cửa khác. Riêng cửa sổ lớn vẫn luôn luôn được đóng kín, như muốn giam lại chút hơi ấm nhỏ nhoi bên trong, cũng như muốn giam lại một cõi lòng đã khép kín. Vì chúng ta đều có những tâm tư phải được giấu lại thật sâu trong tâm trí, chẳng thể để thế giới bên ngoài có thể chạm vào được bản ngã sâu thẳm tận cùng.

Ngày đầu tiên chuyển đến đây anh mang theo một giường ngủ nhỏ, một sofa màu nâu nhạt, một bàn làm việc, hai thùng đồ dùng cá nhân, một vali quần áo. Tất cả chuyển vào phòng lập tức như lọt thỏm giữa bốn bức tường trắng. Cô đơn lạnh lẽo, bất động một cách an toàn. Từ lúc này, đây sẽ là chiếc hộp mới của anh, nơi anh sẽ tiếp tục những tháng ngày mơ hồ kéo dài tưởng chừng như mãi mãi.

"Ngày 14 tháng 2, chuyển đến nơi ở mới, công việc nhanh chóng được thu xếp, trong phòng rất trống trải".

Anh ghi chú lại trên lịch làm việc, hôm nay không hẳn là một ngày quan trọng nhưng ít ra nó cũng có một chút ý nghĩa với bản thân mình. Ngày mình bắt đầu mọi thứ trở lại, ngày mình quyết định rằng dù cho có thả trôi cuộc đời thì cũng nên trôi về một nơi ấm áp hơn.

...

Tháng 3, thời tiết dần trở nên dễ chịu, anh xếp một ít quần áo ấm cất vào vali. Trong căn phòng giờ đây đã có thêm được một kệ sách dài áp sát tường, thêm một tủ quần áo trong góc phòng. Chàng trai ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ vốn đã được đóng chặt, có lẽ cũng đến lúc nên mở ra rồi. Lần đầu tiên cửa sổ được mở ra sau bao ngày đóng kín, âm thanh của thế giới bên ngoài lập tức tràn vào như thác lũ. Kết giới vốn được khép chặt bao lâu nay đột ngột bung mở, sức sống bên ngoài chảy tràn vào chiếc hộp trống rỗng âm trầm. Tiếng sinh hoạt ở khoảng sân chung, tiếng người giao hàng, tiếng cười nói, tiếng xe qua lại,... những âm thanh của sự sống lần đầu tiên chạm được vào khoảng không lặng thinh đóng băng suốt một tháng qua.

Tịch nhiên Thủy hoàng chiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ