Chương 26: Chỉ có chồng em mới có thể nhìn

14K 473 2
                                    

Lúc Tần Noãn về ký túc xá, Tề Á Nhụy cùng Tô Tử Hân đã trở về, đang ở trong phòng tắm.

Tề Á Nhụy đem đồ vật nghiêng ngả trong phòng tắm xếp chỉnh tề lại, vừa xếp vừa nói: "Tớ nghĩ chúng ta nên mua cái đệm chống trượt, nếu không lúc tắm lại trượt chân ngã một cái, quá dọa người."

Tần Noãn đi qua giúp đỡ, lại hỏi Chu Thịnh Nam: "Tiểu Chu Chu cổ chân thế nào rồi, không sao chứ?"

Chu Thịnh Nam ngồi trên giường đọc sách, cười nhẹ lắc đầu: "Không có việc gì, không nghiêm trọng."

Vừa dứt lời, chuông điện thoại Chu Thịnh Nam vang lên, một số lạ. Cô ấy nghi ngờ ấn nghe: "Xin chào."

Bên kia trầm mặc một lúc, truyền đến giọng nam quen thuộc: "Bị thương rồi?" Là thanh âm Cận Bùi Niên.

Thân hình Chu Thịnh Nam trì trệ, vội ấn cúp máy.

"Cận Bùi Niên làm sao biết số điện thoại tớ?" Cô ấy nhìn về phía Tần Noãn cùng Tề Á Nhụy.

Tần Noãn sững sờ, lắc đầu: "Tớ không nói."

Tề Á Nhụy cầm chổi quét phòng, cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của Chu Thịnh Nam, khẽ quay người: "Tối nay Điền Phi Chương đột nhiên muốn mượn điện thoại di động tớ, nói cái gì mà kiểm tra theo thông lệ. Kết quả sau khi cầm điện thoại di động tớ rồi, liền đem số điện thoại của cậu nhớ kỹ, quay đầu nói cho Cận Bùi Niên. . . Tớ không phải cố ý."

Chu Thịnh Nam mấp máy môi: "Chuyện tớ té ngã cũng là cậu nói?"

Tề Á Nhụy vội vàng phủ nhận: "Cậu không thể nói oan cho tớ, tớ vừa về nhìn thấy phòng tắm hỗn loạn như vậy liền vội vàng dọn dẹp, cũng không có cơ hội nói cho Điền Phi Chương chuyện này nha."

Mọi người đều biết quan hệ giữa Chu Thịnh Nam cùng Cận Bùi Niên có điểm gì đó kỳ lạ. Nhưng Chu Thịnh Nam bình thường tương đối trầm mặc, cho nên cũng không ai chủ động hỏi đến, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta.

Tề Á Nhụy không có ý muốn giúp Cận Bùi Niên, tối nay chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn!

"Chắc là Cố Ngôn Thanh." Tần Noãn nói, "Nhưng tớ cũng không có nói là cậu, không biết vì sao anh ấy đoán ra được."

Chu Thịnh Nam nhìn hai người bọn họ, thở dài, cười khẽ: "Không có việc gì, tớ không có ý trách các cậu."

Thấy cô ấy quả nhiên không có tức giận, trong lòng Tề Á Nhụy hiếu kì, thử thăm dò hỏi một câu: "Cậu cùng Cận Bùi Niên. . . Quan hệ thế nào? Không giống bạn học cao trung bình thường nha."

Ý cười trên mặt Chu Thịnh Nam nhạt đi, trầm mặc chốc lát, nhìn về phía bạn cùng phòng: "Anh ấy là bạn trai cũ của tớ."

". . ." Mặc dù mọi người đều đã nghĩ đến loại quan hệ này, nhưng bây giờ Chu Thịnh Nam tự mình thừa nhận, ba người lập tức ngẩn người tại chỗ, có chút thẫn thờ.

Chu Thịnh Nam cũng không nói thêm gì, bỏ sách trên tay đi, kéo chăn qua nằm xuống.

"Vậy các cậu. . ." Tề Á Nhụy còn muốn hỏi tiếp, Tần Noãn vội vàng kéo tay cô ấy.

Phát hiện cảm xúc Chu Thịnh Nam không tốt, Tề Á Nhụy vội vàng khóa miệng. Trong ký túc xá đột nhiên trở nên an tĩnh.

Mười phút sau, chuông điện thoại Chu Thịnh Nam vang lên lần nữa, lại trong nháy mắt bị cô ấy cúp máy.

Tiếng chuông lại vang lên, cô ấy vẫn như cũ từ chối không nhận.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Chu Thịnh Nam đưa số điện thoại kia kéo vào sổ đen, bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Biết tâm tình Chu Thịnh Nam không tốt, Tô Tử Hân cùng Tề Á Nhụy khó được không đùa giỡn vui đùa, mỗi người làm chuyện riêng của mình.

Tần Noãn đang ở dưới đèn bàn làm bài tập, một tin nhắn lạ gửi đến: 【 Tần Noãn, tôi là Cận Bùi Niên. Mắt cá chân Chu Thịnh Nam thường xuyên bị trật, mỗi lần đều sẽ rất nghiêm trọng, thoa thuốc cũng không được, phải đi bệnh viện. Tôi ở dưới lầu ký túc xá nữ, không liên lạc được với cô ấy. 】

Tần Noãn đọc tin nhắn kia, khẽ biến sắc, quay đầu nhìn về phía Chu Thịnh Nam đang đưa lưng về phía mình: "Tiểu Chu Chu, chân cậu sao rồi?"

"Không có việc gì." Thanh âm cô ấy rất nhẹ, có chút đè nén cảm xúc.

Tần Noãn không yên lòng, bò lên cầu thang vào giường Chu Thịnh Nam, vỗ vỗ vai cô ấy: "Tớ thấy cậu ngã rất nghiêm trọng. Không biết thoa thuốc có tốt hay không, cậu để tớ xem lại một chút."

Chu Thịnh Nam ghé mắt nhìn qua, dừng một lúc, vẫn là ngồi dậy, kéo mắt cá chân cho cô nhìn.Mắt cá sưng đỏ không biến mất, hiện ra máu ứ đọng.

[Hoàn] Ngoan, Dỗ EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ