24. Trân phi

386 30 9
                                    

Bữa trưa dùng xong, u ám trên mặt Minh Thành đế liền bớt mấy phần. Thuận tay vẫy lui Cao công công, hắn nhàn nhạt đề nghị Đàm Tịnh Tịnh đi dạo tiêu thực với hắn.

Kì thực cũng không đi đâu xa, chỉ là loanh quanh trong cái sân nhỏ của An Hòa điện.

Đàm Tịnh Tịnh đi phía sau Minh Thành đế một bước.

Nghĩ đến người trước mắt trăm ngày như một, lặp đi lặp lại mà sống, Đàm Tịnh Tịnh đột nhiên càng hiểu rõ một điều.

Làm vua một nước rất nhàm chán.

Cũng rất vất vả.

Tuy rằng mỗi ngày nàng trôi qua, nhìn thì có vẻ như tẻ nhạt không kích thích, nhưng đó đều là việc nàng thích làm. Ngẫu nhiên chán cũng có thể bỏ xó một bên không làm nữa mà ra ngoài đi dạo mua sắm, thưởng ngoạn hoặc là gặp bạn bè nói chút chuyện vui.

Nhưng bệ hạ không giống nàng. Hắn phải làm những việc mà hắn không thích, thậm chí không muốn. Hắn phải gánh trọng trách, hi vọng của bách tính, không ngày nào được lơ là buông lỏng. Hắn chỉ có thể cầu an bình bởi vì chỉ có quốc thái dân an hắn mới có thể kê cao gối ngủ ngon.

Dân gian luôn nói, nữ nhân nhập cung rất đáng thương. Giống như con chim bị nhốt lấy, không có tự do, còn phải ngày ngày tranh giành sủng ái. Không có yêu, chỉ có âm mưu quyền lợi.

Vậy bệ hạ thì sao? Hắn tự do sao?

Hắn muốn mỗi ngày một người vợ, lẫn nhau ân ái cũng chỉ vì phải làm sao? Muốn nhìn cảnh hậu cung ngươi lừa ta gạt, con cái hận không thể giết lẫn nhau để mà đoạt lấy ngôi báu sao?

Có lẽ có, có lẽ không. Dù sao, không ai muốn biết, cũng không dám biết.

Ngươi biết để làm gì? Để cảm thông cho hoàng đế? Hay là tội nghiệp hắn?

Hoàng đế chỉ cần mở miệng, ngươi đến mạng cũng không còn. Ngươi có tư cách đó sao?

"Đang nghĩ cái gì?"

Minh Thành đế ngừng bước mà quay lại hỏi. Rõ ràng, việc Đàm Tịnh Tịnh thân ở cạnh hắn mà lòng không ở cạnh hắn khiến hắn rất khó chịu.

"Đang nghĩ, bệ hạ thật vất vả."

"..."

"... A Ninh, cảm tạ. Cảm tạ người đã vất vả nhiều như vậy."

"..."

Minh Thành đế nhất thời quay ngoắt đầu đi, đôi mắt thoáng ướt. Hắn chớp mắt mấy cái xóa đi kích động trong lòng, lại im lặng một hồi. Sợ rằng lỡ như hé miệng tâm tình sẽ nhịn không được.

Hắn vốn không dễ xúc động. Nhưng lời cảm ơn này...

Là một hoàng đế, hắn đã sớm quen với việc được tạ ơn. Bất luận là hắn ban thưởng hay là ban phạt, kẻ dưới đều sẽ phải quỳ tạ. Đây là lễ nghi.

Nhưng lời cảm tạ này của Đàm Tịnh Tịnh không giống. Nó rất thuần khiết. Là vì trong lòng cảm ân, nên mới nói lời cảm tạ.

Giống như binh sĩ có trách nhiệm bảo gia vệ quốc, đại phu y sĩ có trách nhiệm chữa bệnh cứu người. Họ có thể xem tất cả là nghĩa vụ của mình, nhưng ngươi không thể xem hi sinh cùng nỗ lực của họ là hiển nhiên.

Đoạn Huyền Cầm (Nữ Công, Hoàn Thành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ