8. Thẩm Giai Nghi

648 42 15
                                    

"Chủ tử, mùa đông năm nay khí sắc của người khá hơn nhiều lắm. Quả thật là chuyện tốt."

"Đúng vậy, ở trong cung điều dưỡng mấy năm. Mấy vị thái y trong cung cũng gặp ta đến phát ngán rồi. Mùa đông năm nay ta càng phải cố gắng không để nhiễm bệnh. Ngô thái y không còn trẻ, nếu để lão nhân gia ngài giữa đêm lạnh lẽo phải chạy vào cung thì thật là không nên."

"Theo Ngọc Nhi thấy, chủ tử người đâu chỉ vì lo lắng cho Ngô thái y. Rõ ràng là người sợ Ngô thái y kê đơn quá đắng."

"Phải, Ngô thái y cái gì cũng tốt, chỉ là kê đơn uống vào quá đắng."

Đàm Tịnh Tịnh nhớ lại mỗi lần mình uống thuốc, vị đắng giống như cũng theo đó xuất hiện làm nàng nhíu mày. Nàng trên đời này sợ nhất ba thứ: nam nhân, đau đớn còn có dơ bẩn. Nhưng từ sau khi uống thuốc của Ngô thái y liền sợ thêm một thứ nữa đó là thuốc đắng.

Dù rằng thuốc đắng giã tật, Ngô thái y kê đơn công hiệu cũng cực tốt.

Điều chỉnh xiêm y tươm tất rồi, lại khoác vào áo choàng bông ấm áp. Đàm Tịnh Tịnh ôm lấy noãn lô chậm rãi đi hướng Thọ Ninh Cung.

Mỗi năm vào thời điểm này, Đại Yến quốc từ trên xuống dưới sẽ tụ họp lại với nhau. Cả nhà cùng nấu một nồi canh Thái Dương thật lớn để khu hàn giữ ấm, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm gia đình. Hoàng gia cũng không ngoại lệ.

Thọ Ninh Cung.

"Tịnh Tịnh tham kiến thái hậu."

Đàm Tịnh Tịnh cúi người hành lễ rồi dâng lên một cái tráp sơn mài đen bóng. Thái hậu cho người nhận lấy mở ra xem thì thấy đó là một đôi bao tay bằng bông có thêu chữ thọ, thủ công rất khéo léo.

"Quà của Tịnh nhi lúc nào cũng hợp ý ta."

Hoàng thượng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng thái hậu tuổi cũng đã gần năm mươi. Bà vì tiên hoàng mà hoài thai ba lần. Lần thứ nhất thai nhi chết từ trong bụng. Lần thứ hai sinh được một công chúa lại nhiễm bệnh mà chết. Hai lần mất con dày vò kẻ làm mẹ, sức khỏe của bà cũng kém đi không ít.

Cứ tưởng về sau vô duyên với con cái, tiên hoàng thậm chí còn có ý đưa đại hoàng tử đến cho bà nuôi dưỡng. Kết quả bà lại một lần nữa hoài thai. Ngày bà lâm bồn, tiên đế vừa ôm đứa trẻ trên tay đã vui mừng hạ chỉ sắc phong nó làm thái tử.

Bà là hoàng hậu mẫu nghi một nước, hạ sinh con trai lập làm thái tử là danh chính ngôn thuận. Nhưng đại hoàng tử lúc ấy đã lớn lại không cho rằng như thế, cũng vì vậy mà ngày tiên đế mất đi mới không từ thủ đoạn muốn trí mẹ con bà vào chỗ chết. May thay, đại hoàng tử thất bại, ngai vàng vẫn về tay con trai bà.

Thái hậu mỉm cười rồi ra hiệu Đàm Tịnh Tịnh đến gần mà nhìn.

"Tịnh nhi càng lớn càng xinh đẹp. Nhìn sắc mặt con hôm nay hồng hào như vậy xem ra sức khỏe đã khá hơn nhiều."

"Đều là nhờ phúc của thái hậu. Người yêu thương Tịnh nhi như thế, lão thọ tinh cũng nể mặt người mà chiếu cố Tịnh nhi."

"Ôi cái con bé này."

Thái hậu cười mấy tiếng rồi nắm lấy tay thái giám bên cạnh mà đứng dậy cùng Đàm Tịnh Tịnh chậm rãi đi từ hậu điện ra phía trước.

Đoạn Huyền Cầm (Nữ Công, Hoàn Thành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ