329

1 0 0
                                    

329
TrướcTiếp
Sở Tinh Châu khẽ nói: "Nếu anh cứ cảm mãi, em sẽ vẫn ở lại đây làm phiền anh, chi bằng anh sớm khỏe lên một chút phải không."

Dung Lan trầm giọng nói: "Sở Tinh Châu, nếu cậu thật sự tôn trọng tôi thì để tôi thanh tĩnh một chút, đừng có đến làm phiền tôi nữa."

Sở Tinh Châu khó khăn nói: "Chỉ có chuyện này em không làm được."

"Đừng ép tôi phải ra tay!"

"Anh ra tay đi." Sở Tinh Châu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Dù anh có giết em, em cũng chấp nhận."

"Cút... Cút khỏi đây!" Dung Lan vung tay lên, trong tay chợt lóe một luồng sáng mãnh liệt, Sở Tinh Châu nhắm mắt theo bản năng. Chờ khi mở mắt ra, hắn đã không thấy bóng dáng Dung Lan đâu nữa.

Sở Tinh Châu khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên nhìn thấy áo khoác Dung Lan vắt trên ghế. Hắn đi qua cầm lấy, đặt lên mũi hít sâu một hơi, cảm giác hơi thở vẩn đục trong buồng phổi trở nên thanh mát. Sở Tinh Châu nắm chặt áo khoác, xoay người rời đi.

Dung Lan khép mình lại. Hắn vốn cực ít khi phong bế, nhưng bây giờ nhiều khi đến vài ngày hắn cũng không bước ra khỏi phòng này một bước. Từ sau khi thăng cấp đến cấp bốn, nhu cầu ăn uống với dị nhân mà nói không còn cao nữa, dù không ăn trong một thời gian cũng không chết đói nên Dung Lan cứ không gặp ai, cứ trốn tránh như vậy. Quản gia lo đến độ mỗi ngày đều đi đi lại lại trước phòng hắn cả buổi, sợ cậu chủ của mình chết trong phòng mà không ai biết. Cứ cách hai, ba ngày, ông lại liều chết gõ cửa, xác định Dung Lan còn sống.

SPONSORED CONTENTAdskeeper

Did You Know There's A Black Hole In The Milky Way?

Top 10 Most Romantic Nations In The World
Nửa tháng sau, có một ngày khi quản gia gõ cửa, bên trong không ai trả lời. Quản gia bị dọa, đẩy cửa vào thì thấy Dung Lan nằm trên giường không hề cử động. Ông chạy đến giường thì thấy Dung Lan sắc mặt hồng rực, hơi thở nặng nề. Trong phòng ngủ, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi vù vù vào trong. Dẫu là người lợi hại thế nào thì chung quy cũng là xác thịt phàm trần, không ăn không uống lại hứng gió lạnh, hiển nhiên là đã bị cảm.

Quản gia nhanh chóng đi gọi bác sĩ. Bác sĩ đến khám, nói hắn sốt đến 38 độ.

Quản gia nhìn cậu chủ hôn mê bất tỉnh của mình, không nhịn được thở dài. Một người trẻ tuổi như vậy mà sao tính cách lạnh lùng phong bế quá mức. Chẳng ai từng thấy Dung Lan cười, trong mắt hắn giống như luôn có một màn sương mù dày đặc chưa từng xua tan hắn từ chối tất cả ra xa ngàn dặm, một mình phong bế bản thân trong thế giới lạnh lùng cô độc nhất. Không ai biết Dung Lan đang nghĩ gì, cũng không ai hiểu vì sao một người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như hắn lại trông giống cái xác không hồn thế kia. Tuy quản gia cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng ông biết cậu chủ của mình thế này thì nhất định Sở Tinh Châu không thoát khỏi có liên quan. Mối quan hệ giữa hai người họ quá phức tạp mờ ám, chỉ cần là người ở gần thì đều có thể nhìn ra một chút manh mối, có điều không ai dám nói ra. Nếu Tôn tiên sinh còn sống thì tốt, Minh Chủ chỉ nghe lời khuyên của Tôn tiên sinh, đáng tiếc... Quản gia thở dài thườn thượt, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Kỷ CamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ