Chương 133: Thật Ra Chúng Tôi Đến Đây Là Để Tìm Quỷ

472 19 1
                                    

"Bạch huynh đệ... Bạch huynh đệ! Hai chúng ta làm gì có tiền...".

Mã Tiểu Hổ cố gắng thấp giọng nhất mà lẩm bẩm ở bên tai Bạch Thường.

"Yên tâm đi, tôi khắc có biện pháp.".

"Nhưng mà cậu đừng có dùng tôi làm mồi nhử nữa có được không? Tôi sợ định lực của mình không đủ. Hay... Hay là cậu thử đi?".

"Haizzzz... Định lực của tôi cũng không đủ đâu. Nhưng mà không sao cả, bây giờ không phải là lúc giữ mình. Nào đến đây! Cùng ăn chơi đi...".

Bạch Thường đưa tay chỉ một cái, ngay lập tức mười mấy cô gái trang điểm diêm dúa mỉm cười, vội vàng bu lại. Mã Tiểu Hổ biến sắc, chỉ kịp thốt ra một tiếng kêu cứu thì liền bị chìm trong biển thịt.

"A... A... A... TÔI... TÔI KHÔNG MUỐN... A... A.. ĐỪNG... ĐỪNG CÓ ĐÈ NGỰC VÀO MẶT TÔI MÀ....".

Trong tiếng kêu gào thảm thiết của Mã Tiểu Hổ, thì Bạch Thường vẫn ở một bên chăm chú quan sát.

Tiếng nhạc ồn ào cùng ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc ở trong phòng, làm cho người khác phải hoa cả mắt, thậm chí ngay cả linh nhãn của Bạch Thường cũng không thể phát huy hiệu lực, bởi vì với hắn lúc này, tất cả cô gái ở đây đều giống như là bị quỷ bám vào người.

Nhìn bộ dạng chật vật của Mã Tiểu Hổ, Bạch Thường nghĩ thầm, xem ra hắn đành phải tung tuyệt chiêu vậy.

Thấy áo khoác của Mã Tiểu Hổ đã bị cởi xuống, Bạch Thường thuận tay móc ví tiền của hắn, lấy ra một ngàn rưỡi, chính xác là mười lăm tờ một trăm tệ.

Sau khi cắn đầu ngón tay, Bạch Thường nhanh chóng vẽ lên mỗi tờ tiền một đạo Nhiếp Hồn Phù.

Vừa mới vẽ xong, đã có một cô gái tiến lại gần, ngồi lên đùi của Bạch Thường.

"Vị tiểu ca này, để em hầu hạ anh có được không?".

Vừa nói nàng vừa vươn tay ôm lấy cổ của Bạch Thường, dùng sức cọ cọ vòng một lên người hắn.

Bạch Thường nhe răng cười: "Nào nào! Vì sự nhiệt tình của cô em, anh đây sẽ tip ngay cho cô em một trăm tệ.".

"Bụp!".

Một trăm tệ trực tiếp dán thẳng lên trán của cô gái.

Ấy thế mà...

"Aidaaa... Vị tiểu ca này thật là rộng lượng, cám ơn anh nhiều nha.".

Cô gái nhận lấy một trăm tệ, liền vòng tay qua cổ Bạch Thường một cách trìu mến mà hôn một cái.

Thấy tình cảnh như vậy, có khoảng mười cô gái vội vàng đi tới, bao vây lấy Bạch Thường. Trong nháy mắt chỉ toàn là ngực với ngực.

"Bụp... Bụp... Bụp... Bụp.... Bụp...!".

Bạch Thường cầm xấp tiền trong tay, trái phải liên tục dán rồi mới nhanh chóng lao tới giật lại cái quần đã bị cướp của hắn. Lúc bấy giờ, trên trán mỗi cô gái đều có dán một tấm "Nhiếp Hồn Phù Trăm Tệ phiên bản sang chảnh".

Trong phòng nhất thời truyền ra những tiếng cười trụy lạc, hơn mười cô gái cầm một trăm tệ nhét vào trong áo ngực, rồi lại tiếp tục vây lấy Bạch Thường.

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ