Chương 3: Đây là lời xin lỗi của cô sao?

87 6 0
                                    

Phòng ngủ chính trên tầng ba của biệt thự, tiếng nước rào rào phát ra từ trong phòng tắm.

Thân hình cao ráo đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh quất vào cơ thể trần trụi.

Người con trai mím chặt môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào đứng im tại chỗ, gương mặt tuấn tú xanh mét lại, đáy mắt nồng đậm sự chán ghét cùng với một chút phẫn nộ mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.

Hóa ra người phụ nữ đáng chết đó vẫn luôn giả vờ ngây thơ, trong sáng trước mặt anh. Nhớ lại những gì vừa nhìn thấy lúc trước, những vết roi nhìn thấy mà giật mình, vết sẹo do tàn thuốc lá gây ra, tất cả đều xấu xí đến mức khiến người ta buồn nôn. Dùng th.ân thể xấu xí như vậy để thích anh?

Ran Mouri, cô đúng là khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khá!

Còn có những lỗ kim đó, anh thật không nghĩ tới, người phụ nữ giả vờ giả vịt trước mặt anh này thì ra lại là một con nghiện.

Trong đôi mắt đen nhánh của anh ngập tràn sự chán ghét và ghê tởm.

Bỗng nhiên anh buông mắt mỉa mai liếc nhìn phần thân dưới đang ngẩng cao tràn đầy sinh lực của mình. Anh thế mà lại có hứng thú với cơ thể xấu xí của người phụ nữ ghê tởm Ran Mouri kia!

Không! Shinichi khẽ lắc đầu, phủ nhận sự thật khiến anh vô cùng khó chịu này. Nhất định là do nhẫn nhịn quá lâu nên mới khiến anh vừa nhìn thấy phụ nữ thì bị kích thích. Chứ không phải do Ran Mouri, dưới tình huống anh nhẫn nhịn quá lâu, nếu như đổi lại là bất kì một người phụ nữ nào khác cũng có thể dễ dàng khơi gợi lên dục vọng của anh.

Đúng, nhất định là như vậy.

Suy nghĩ thông suốt điểm này, Shinichi tắt ngay vòi hoa sen, quay người lấy khăn tắm, lau khô tóc và cơ thể, vội vàng mặc lên người bộ âu phục sạch sẽ thoải mái rồi nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.

Một lúc sau, phía bên ngoài biệt thự vang lên tiếng khởi động động cơ của xe ô tô. Sau một hồi còi xe, biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Ran im lặng đứng trước ô cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn bóng dáng con xe Maserati màu xám bạc kia giống như một trận gió biến mất vào trong bóng đêm.

Cô bình tĩnh mặc lại quần áo, bước xuống cầu thang đá cẩm thạch, đi về phía cửa căn biệt thự , siết chặt nắm đấm cửa giống như năm chặt thìa khóa của sự tự do. Vặn nắm đấm, tiếp theo đó "Kẹt"

Trong nháy mắt sắc mặt của Ran trở lên tái nhợt, không dám tin lại vặn nắm cửa thêm lần nữa, "lạch cạch lạch cạch", sau một chuỗi tiếng "lạch cạch" vang lên, cô vẫn không thể tin được rằng, người con trai kia thế mà lại khóa trái cửa!

Shinichi nhốt cô lại! Nhận thức này bỗng nhiên xông vào trong ý thức của Ran.

Cô cũng không tiếp tục làm thêm bất kì hành động chống đối nào nữa, cô yên lặng dọc theo cầu thang đá cẩm thạch đi về phía căn phòng ngủ u ám nằm ở tầng hai kia.

Thành phố Tokyo về đêm xa hoa mà trụy lạc, đã hai giờ sáng trên đường phố vẫn không ít tốp năm tốp ba người đi lại, có cô nàng sành điệu đang nhảy múa theo âm nhạc, có doanh nhân thành công.

Shinichi biểu cảm khó chịu, cả người đầy mùi rượu bước ra khỏi Kim Cung- cung điện giải trí lớn nhất và đắt đỏ nhất của thành phố Tokyo.

Lái xe đã đứng chờ từ lâu dưới bãi đỗ xe, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.

Shinichi có một thói quen, một khi chạm vào rượu mặc kệ có say hay không đều sẽ không tự mình lái xe. Cho nên buổi tối sau khi anh ra khỏi biệt thự thì lập tức gọi điện cho lái xe của nhà họ Kudo.

"Mở cửa sổ ra" Shinichi ngồi ở ghế sau, sau khi uống rượu người có chút nóng, khuôn mặt không cảm xúc sai khiến lái xe mở cửa sổ. Sau khi đem cửa sổ hạ xuống, lái xe lặng lẽ liếc nhìn người con trai ở ghế sau qua kính chiếu.

Suy nghĩ một lúc, lái xe mới dò hỏi: "Cậu Kudo, nhìn mặt cậu không được khỏe lắm, hay là tôi đưa cậu về nhà cũ nhé?" Nhà cũ là nơi bố mẹ Shinichi ở  tại thành phố , còn anh ngày thường hay ở lại căn hộ cao cấp ở gần công ty.

"Không cần. Lão Yuzo, ông đưa tôi về biệt thự ở khu Otoka đi."

Biệt thự khu Otoka? Đó không phải là căn biệt thự ở đường Todofuken sao? Lão Yuzo lái xe hơi ngạc nhiên qua kính chiếu hậu nhìn về người con trai với khuôn mặt khó chịu, không rõ cảm xúc ngồi ở ghế phía sau một cái. Không biết hôm nay cậu chủ nghĩ thế nào lại muốn đến căn biệt thự ở khu Otoka, căn biệt thự đó lúc bình thường đều để không, chỉ có nhân viên vệ sinh định kì đến dọn dẹp.

Nhưng nhớ đến tính cách thích làm theo ý mình của cậu chủ, lão Yuzo khôn ngoan không hỏi không nói bất cứ điều gì, cung kính đáp một tiếng: "Vâng, cậu Kudo"

Trên cả đoạn đường Shinichi mặt mày đều xanh mét, nghĩ đến chuyện xảy ra ở "Kim Cung" hôm nay, trong đôi mắt đen kịt của anh lập tức trở nên thâm trầm.

Chuyện là như thế này, Shinichi ra khỏi biệt thự, phi xe như bay về phía Kim Cung. Đến Kim Cung, tổng giám đốc của Kim Cung đích thân đợi ở cửa đón anh, nhiệt tình sắp xếp gian phòng xa hoa cho anh. Shinichi chọn hai cô gái trẻ vóc người nóng bỏng ở lại.

Nhưng chuyện sau đó chẳng hay ho cho lắm.

Rượu cứ một cốc lại một cốc mà uống, anh để mặc hai cơ thể yêu kiều gợi cảm khiêu khích cơ thể mình mà một chút tình thú cũng không có.

Chẳng lẽ mẫu phụ nữ này không được?

Được, Shinichi lại đổi, lần này đổi thành hai cô gái nhan sắc trong sáng, nhưng đến khi nhìn vào gương mặt trong sáng của hai cô gái ấy, anh lại vô thức nhớ đến người phụ nữ đáng ghét kia, người phụ nữ ghê tởm giả vờ ngây thơ trước mặt anh!

Về sau, Shinichi cũng thử qua các mẫu phụ nữ khác, quyến rũ, xinh đẹp, trong sáng, chị đại, bé con, quần áo thủy thủ, đồng phục tiếp viên hàng không, đồng phục y tá,...

Càng ngồi lâu anh càng thấy bực bội, đẩy cô gái đang dồn tâm trí ve vãn quyến rũ anh ra khỏi người mình, để lại một tấm séc giá trị, khuôn mặt cáu kỉnh bước ra khỏi Kim Cung.

Maserati rong ruổi trên chiếc cầu vượt yên tĩnh, trên cả đoạn đường ann chưa từng thay đổi biểu cảm, cả chiếc xe chìm trong áp lực nặng nề.

Không biết qua bao lâu, Lão Yuzo cho xe dừng lại, mở cửa xe rồi đi tới ghế phía sau, cung kính mở cửa cho Shinichi: "Cậu Kudo, đã đến nơi rồi ạ!"

Shinichi khẽ gật đầu xuống xe, trầm mặc nhập mật khẩu cửa, đi vào biệt thự.

Ran vẫn chưa ngủ, trên đường núi tĩnh mịch, tiếng động cơ gầm rú vang lên ngày càng gần, cô sợ hãi vùi đầu vào trong chăn. Cầu nguyện đêm nay cứ như vậy qua đi.

Nhưng hiển nhiên là ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi dừng lại ở bên ngoài phòng ngủ của cô. Cô biết, người đứng ngoài cửa là Shinichi Kudo. Cô lại rúc người vào trong chăn.

"Lạch cạch" , nấm đấm cửa bị người bên ngoài vặn, cửa bị mở ra không một tiếng động.

Cho dù Shinichi không lên tiếng, Ran đang nằm trong chăn cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Cô nhíu mày, dù cho cách một lớp chăn cô cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh một cách rõ ràng.

Anh đã uống rượu ư?

Shinichi nét mặt tối tăm đứng cạnh gi.ường cô, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc gi.ường lớn đủ sáng để anh thấy được thân hình run rẩy chốn dưới tấm chăn của cô.

Người nằm trên gi.ường co lại thành một đống nhỏ, trốn ở trong chăn, nhìn cơ thể đang không ngừng run rẩy dưới lớp chăn kia, Shinichi đột nhiên cảm thấy cực kì tức giận.

Cô sợ anh!

Tại sao cô lại sợ anh chứ? Không phải cô thích anh sao? Không phải cô yêu anh sao?

Ran Mouri thế mà lại sợ anh!

Nhận thức này khiến Shinichi vô cùng tức giận. Xoạt!

"ÁI" Lúc chăn bị Shinichi xốc lên, Ran nén được sự sỡ hãi trong lòng mà hét lên.

Tiếng hét đầy kinh hoàng này chọc Shinichi bóp chặt lấy chiếc cằm mượt mà, không giống vẻ mảnh khảnh của con gái đương thời của Ran Mouri, ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào người con gái dưới bàn tay, nhìn vào đôi mắt ngập tràn sự kinh hoàng sợ hãi của cô.

Cô thật sự sợ anh!

Ran Mouri thế mà sợ hãi Shinichi Kudo anh "Kudo, anh Kudo, ngài bóp tôi đau quá! Ngài... anh uống say rồi" Ran chỉ cảm thấy cảm sắp bị bóp vỡ, rốt cuộc là Shinichi bị làm sao vậy?

Ha... Nghĩ lại thì, mục đích anh cưới cô không phải vì muốn sỉ nhục cô, muốn tra tấn cô, muốn thay Shiho "trả thù tên hung thủ" là cô sao?

Lập tức hiểu rõ mọi chuyện, cô rùng mình một cái thật mạnh, sự sợ hãi nơi đáy mắt biến thành đau thương thống khổ.

Không sai, từ giây phút Shinichi đem cô vào trong căn biệt thự này, vào trong gian phòng này tùy tiện chà đạp cô, Ran vừa sợ hãi lại vẫn yêu tha thiết Shinichi. Cô sợ anh bởi vì cô chịu không được thái độ lạnh lùng và vô tình của anh. Cô sợ sớm muộn cũng có một ngày cô bị sự vô tình và lạnh lùng của anh bức phát điên.

Nhưng khi Ran hiểu rõ mục đích anh lấy cô chỉ để tra tấn và chà đạp cô, cô ngược lại trở nên bình thản, nỗi sợ hãi trong lòng cũng tạm thời bị đau thương thay thế.

"Xoẹt", trong phòng ngủ yên lặng phát ra một tiếng xé vải chói tai. Ánh trăng chiếu rọi lên gi.ường lớn, Ran mặt đầy sợ hãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cửa sổ.

"Shinichi, anh muốn làm gì?"

"Anh Kudo" Anh đứng bên cạnh gi.ường, nét mặt lặng yên sửa lại xưng hô của cô: " Nhớ cho kỹ , đừng gọi sai, bằng không cô cũng hiểu rõ tôi đủ bản lĩnh đến thế nào rồi đấy, chỉ cần động một đầu ngón tay cũng đủ khiến bố mẹ đang ở thành phố Kyoto xa xôi của cô gặp khốn cảnh như thế nào"

Ran hít sâu một hơi lạnh, cô không dám tin, người con trai này, người mà cô dùng toàn bộ trái tim để yêu lại dùng bố mẹ cô để uy hiếp cô!

Ran Mouri đương nhiên hiểu rõ năng lực của anh! Cũng không phải nói quá, chỉ cần anh động khóe miệng, bố mẹ cô ngay tức khắc đối diện với cảnh mất việc.

Cô cắn chặt môi mới nén được nước mắt trong hốc mắt. Đau, đau quá!

"Anh Kudo, anh yên tâm, miễn là còn sống, Ran Mouri tôi sẽ không bao giờ gọi sai xưng hô của anh nữa. Mong anh rộng lượng, không đem việc của tôi liên lụy đến bố mẹ tôi"

Bố mẹ cô vì muốn cho cô ra nước ngoài cũng đã bỏ ra quá nhiều rồi, cô không thể để chuyện của mình liên lụy đến họ.

Shinichi rút lại bàn tay đang bóp cằm cô, tao nhã cắm vào trong túi quần Tây, môi mỏng châm biếm khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn kèm theo sự chế giễu vô cùng: "Vậy phải xem lời xin lỗi của cô có đủ thành ý hay không"

Ran vội vàng từ trên gi.ường đứng dậy đi xuống đất, cúi đầu gập người một góc chín mươi độ, chân thành mà nói lời xin lỗi: " Anh Kudo, vừa rồi đều là lỗi của tôi, mong anh rộng lượng tha thứ cho tôi lần này. Về sau tôi sẽ không bao giờ tái phạm lỗi như vậy nữa. Đối với sai lầm vừa rồi, tôi xin chân thành xin lỗi anh"

Ran Mouri cúi người chín mươi độ, không có sự cho phép của anh, cô không dám tự mình ngẩng đầu lên. Ran cứ như vậy mà giữ nguyên tư thế cúi người chín mươi độ, căng thẳng đợi chờ cái gật đầu có thể quyết định sự sống chết của cô từ chủ nợ.

Tiếng cười nhạo đột nhiên truyền từ trên đỉnh đầu xuống: "Đây là cách xin lỗi của cô sao? Ran Mouri, chẳng lẽ cô cho rằng cúi người thấp đầu, nói vài câu xin lỗi , xin đối phương tha thứ thì là chân thành xin lỗi đấy chứ?"

"Ngài Kudo, ý của ngài là?"

" Xin lỗi người khác đương nhiên cần chân thành. Ran Mouri, cô cũng chỉ còn lại cái th.ân thể xấu xí bẩn thỉu ghê tởm này thôi" Cho dù không nói trắng ra, nhưng ẩn ý trong lời nói của anh cũng đã rất rõ ràng rồi.

Trong nháy mắt khuôn mặt của cô trở nên tái nhợt, dưới ánh trắng, cánh môi trắng nhợt mấp máy giống như run rẩy. Hóa ra th.ân thể của cô lại bẩn thỉu, xấu xí, ghê tởm đến mức không đáng một xu, khiến anh chán ghét rồi.

Trong nháy mắt Ran rất muốn khóc, rốt cuộc cô đã làm sai gì khiến anh đối xử với cô như vậy?

Vì Shiho ư? Nhưng cô dám thề với trời đất, đối với chuyện của Shiho cô không thẹn với lòng!

Dựa vào cái gì chứ? Shinichi không yêu cô, cô có thể hiểu nhưng hà cớ gì anh lại đối xử với cô như vậy!

Là vì Shiho? Hay là vì cô yêu anh? Nếu Vậy...

"Shinichi, em có thể không cần tiếp tục yêu anh nữa không?" cô thất thần ngây ngốc lẩm bẩm thốt ra suy nghĩ trong lòng.

Sau câu lẩm bẩm của Ran, một ánh mắt lạnh buốt như kiếm sắc chém về phía cô. Shinichi thu hồi lại ý cười trêu tức, khuôn mặt không còn bất cứ cảm xúc nào, con ngươi đen nháy, lạnh lùng khóa chặt lấy cô, lạnh nhạt ra lệnh: "Cời quần áo ra, cởi ra, ngay bây giờ , lập tức, ngay lập tức" Không biết vì sao khi nghe được Ran không muốn tiếp tục yêu anh nữa, Shinichi lại cảm thấy không thoải mái. Cảm giác không thoải mái này thậm chí suýt chút nữa thì phá nát lý trí của anh, chỉ có điều anh không biết mà thôi, Ran kinh ngạc.

"Nghe rõ không? Nghe rõ thì làm đi. Nhanh lên, tôi không có thời gian đợi cô đâu."

Anh lại sỉ nhục cô!

Trái tim cô lạnh giá vô cùng.

Ran ơi Ran à, lúc lấy mày Shinichi đã nói rồi, anh ấy lấy mày chỉ vì muốn tra tấn mày, sỉ nhục mày thôi. Cơ thể mày trong mắt của Shinichi bẩn thỉu, xấu xí, ghê tởm.

Nếu đã như vậy, cô việc gì phải sợ Shinichi nhìn thấy, anh sớm đã nhìn thấy hết cơ thể của cô rồi. Cô còn có cái gì xấu xí đến mức không dám để anh nhìn thấy chứ?

So với chọc giận Shinichi, không bằng cô biết điều một chút.

Ran im lặng cởi quần áo trên người xuống.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào th.ân thể mượt mà hơi run rẩy của cô, môi mỏng khẽ thốt ra ba chữ: " Cởi hết xuống".

---

Người chuyển ver: Sandy 5128

[Tạm Drop] |•ShinRan•| Ngược tàn vợ yêu: Tổng tài xin đừng hối hận (H+)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ