Chương 48

827 59 15
                                    




Lưu Diệu Văn tưởng là mình nghe nhầm, lý do từ chối của cậu lại là sợ lây bệnh cho hắn.

Hệ thống phòng ngự trái tim của một số người đang lặng lẽ bị phá vỡ, thế nhưng bản thân họ lại không nhận ra, đôi mắt của Chu Chí Hâm luôn vô thức lộ ra sự thờ ơ, những lúc không cười thì sẽ giống như đôi mắt hoa đào ngây thơ, điều này làm cho cậu càng trở nên vô tội, người gặp người yêu, sâu vào tận trong tim.

Lưu Diệu Văn giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, đôi mắt của hắn di chuyển khỏi đôi mắt hoa đào của Chu Chí Hâm, cuối cùng dừng lại ở cổ tay cậu, tiến gần thêm 2cm nữa, đôi môi chuẩn xác rơi xuống cổ tay của thiếu niên.

"Anh cảm thấy..." - Lưu Diệu Văn cách mặt cậu rất gần, nhưng Chu Chí Hâm lại không ngửi thấy được mùi bạc hà mà hắn vừa đánh răng xong, bởi vì bây giờ cậu đang bị nghẹt mũi đến khó chịu: "Anh chỉ có một đối thủ là Tô Tân Hạo, ít nhiều thì cũng có chút không công bằng đối với em."

Chu Chí Hâm không hiểu ý của hắn, nơi vừa bị người kia hôn xuống ở cổ tay vẫn còn cảm giác tê dại, nhìn kỹ một chút thì mặt của cậu bây giờ cũng đã đỏ lên rồi: "Dạ?"

"Không có gì. " - Lưu Diệu Văn đứng dậy, ném khăn lông qua một bên, vén một góc chăn rồi chui vào: "Ngày mai anh không thể ngủ cũng em được nữa, tối nay phải cố gắng tranh thủ mới được." - Lưu Diệu Văn vừa nói vừa hất tóc mái vẫn còn hơi ẩm ướt của mình.

Chu Chí Hâm kéo góc chăn lên, không nói gì cả.

"Uống thuốc chưa?"

"Dạ rồi."

"Đỡ hơn chút nào không?"

"Không."

Lưu Diệu Văn nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn Chu Chí Hâm, nhẹ nhàng mỉm cười với cậu. Chu Chí Hâm vẫn nằm ngửa như cũ, ánh mắt nhìn thấy người kia đang nhìn chằm chằm vào mình, thế là muốn âm thầm trở người, nhưng bả vai còn chưa kịp di chuyển thì đã bị người kia đưa tay ra giữ lại.

"Chu Chí Hâm..." - tay của Lưu Diệu Văn vẫn đang đặt ở bả vai của cậu, âm thanh trầm thấp đặc trưng của rapper cùng với tiếng mưa rả rích ở bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy mềm lòng.

"Dạ?" - người ốm thì tính tình cũng theo đó mà dịu hơn mấy phần, Chu Chí Hâm quay sang nhìn Lưu Diệu Văn.

"Bây giờ em đã thích anh chút nào chưa? Bỏ qua mọi thứ, chỉ nhìn một mình anh thôi...."

"Sao anh lại hỏi cái này nữa?" - vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, Chu Chí Hâm lại bắt đầu né tránh, bây giờ mà để cậu nói thích thì thật sự cậu không thể nói được, mà nói không thì lại có chút trái với lương tâm: "Giữa chúng ta không thể nào vứt bỏ mọi thứ được, chưa kể chúng ta vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh là người của công chúng, quan trọng hơn là, chúng ta đều là nam, không thể đâu."

"Vậy nếu anh thích người khác, em cũng không sao?" - Lưu Diệu Văn cau chặt mày, khả năng nhận thức của Chu Chí Hâm cao hơn Lưu Diệu Văn, nếu đem so sánh thì Lưu Diệu Văn hơi giống một đứa trẻ đang tức giận: "Anh đã suy nghĩ xong từ lâu rồi, cả đời này anh sẽ không kết hôn, đợi đến khi anh thành niên thì sẽ comeout với bố mẹ, đời người ngắn ngủi lắm, anh muốn làm những việc mà anh muốn làm, anh không muốn tiếc nuối, em có thể ôm những tiếc nuối đó đến hết đời được sao?"

[TRANSFIC | VĂN CHU]  THUẦN TÌNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ