Chương 4: Kết thúc rồi, tiểu Hầu gia ngu ngốc

382 50 15
                                    

Tiểu Cửu mài nghiên mực nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đang nằm úp sấp bên cửa sổ ngắm mưa nhỏ ngoài hiên.

Từ hôm qua tiểu Hầu gia trở về, liền trà không nghĩ cơm không muốn, không phải ngồi ngẩn người thì chính là nằm úp sấp ở cửa sổ lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Cửu buông đá mài xuống, loạt soạt đi tới, hướng phía Lưu Vũ đang nhìn, nhìn vài lần. Bên ngoài chỉ toàn rừng và rừng, cái gì cũng không có.

Có khi nào bị dọa đến ngốc rồi không? Tiểu Cửu đau lòng nhìn Lưu Vũ, chốc lát liền thở dài một hơi: "Tiên sinh hôm nay không đánh đàn sao?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không xem quẻ?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không luyện chữ?"

Lưu Vũ lắc đầu.

Tiểu Cửu từ bỏ, chỉ có thể chạy vào phòng bếp làm thịt một con gà, bẻ đầu gà bưng tới cho Lưu Vũ.

Nghe dân gian truyền miệng thứ này có thể trị ngốc, nói không chừng hữu dụng.

Kết quả là... Lưu Vũ một chút cũng không nhúc nhích!

"Ngài rốt cuộc làm sao vậy?" Tiểu Cửu tức giận cắn một cái đùi gà, nhìn chằm chằm Lưu Vũ.

"Ai..." Đây đã là lần thứ tám mươi sáu Lưu Vũ thở dài hôm nay: "Tiểu Cửu, mưa này khi nào mới ngừng?"

"Cái này ngươi phải hỏi ông trời, ta không quản được." Tiểu Cửu cầm xương gà chỉa chỉa lên trời: "Ngài không phải có thể bói toán sao? Ngài bốc một quẻ."

Lưu Vũ bĩu môi, lại nói sang chuyện khác: "Ngươi nghĩ còn bao lâu nữa ta mới có thể thành thân?"

Tiểu Cửu sợ ngây người, ném xương gà đi, vây quanh Lưu Vũ xoay vòng vòng: "Không phải chứ tiên sinh, ngài đang nghĩ đến cô nương nhà ai à? Ngài năm nay mười bảy tuổi đã có thể thành thân."

"Ồ." Lưu Vũ không hứng thú lắm.

Ngọn lửa Tiểu Cửu vừa mới đốt lên lại bị Lưu Vũ vô tình dập tắt, hắn thật không theo được suy nghĩ của Lưu Vũ.

Tán Đa cầm ô đi ngang qua nơi ở của Lưu Hân, nhìn bên trong một cái, hoa đào đều rụng hết, trên mặt nước tất cả đều là những gợn sóng do hạt mưa rơi xuống tạo thành. Bầy hạc trắng không hề bị mưa lớn ảnh hưởng đang tụ lại một chỗ để chơi đùa.

Hắn biết, một nam tử xa lạ luôn quanh quẩn trước cửa khuê phòng nữ nhi người ta không tốt, nhưng lần trước chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền muốn cùng đối phương có chút tiếp xúc.

"Đa công tử." Sau lưng truyền đến một thanh âm dịu dàng, Tán Đa lập tức quay đầu lại.

Hôm nay Lưu Hân mặc một chiếc áo bào màu trắng kim sắc, mặt như hoa đào, tóc dài cài châu báu màu hồng phấn, dùng trâm đính chuông bạc bới lên.

"Công tử, quần áo của ngươi ướt rồi." Tán Đa theo ánh mắt của nàng nghiêng người một chút, quả nhiên, lưng hắn đã ướt hơn phân nửa.

Lưu Hân cúi đầu cười một chút, đi qua đưa ô của mình cho hắn, chính nàng lại che ô của hắn trong tay: "Công tử che ô của nữ nhân hiển nhiên sẽ ướt. Thân thể ta yếu ớt, ngày thường ra ngoài đều cầm ô lớn, công tử mau trở về thay một bộ quần áo sạch sẽ, giữ ấm thân thể đi." Nói xong liền hướng hắn hành lễ, bước vào sân viện của mình.

NHƯ Ý CÁT TƯỜNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ