Chương 62: Di Châu Tuyết Liên

169 15 5
                                    

Vừa vặn gần đây, Đại vương Nam Cảnh muốn lập Vương hậu, cả nước trên dưới bận rộn không ngừng, cái thần miếu này, bởi vì nhân lực thiếu hụt, trông coi cũng lơ là.

Ngày hôm sau, Tán Đa liền mang theo Đãi Cao, thay thường phục, một đường đến Nam Cảnh. Tán Đa đã sớm ghi nhớ bản đồ, hai người đi lòng vòng, cuối cùng vẫn thuận lợi mò vào sâu trong miếu. Một hạt châu phát ra ánh sáng đỏ rực được đặt trong đèn lồng ở sảnh thần miếu. Tán Đa lấy nó ra, cẩn thận bỏ vào trong ngực. Đang lúc hắn muốn xoay người rời đi, cửa miếu thờ đột nhiên bị mở ra, người tới chính là Tiểu Cửu sau khi xưng Vương.

Vốn là khi Tây Cảnh đưa tin nói Tán Đa muốn tới trộm hạt châu, hắn không tin, canh giữ ở chỗ này một ngày một đêm, hiện giờ nhìn thấy Tán Đa quả thật xuất hiện ở thần điện Nam Cảnh của hắn, Tiểu Cửu nhất thời thù mới hận cũ đều bộc phát: "Bắc Quốc Đại vương rất khinh thường Nam Cảnh ta, đêm khuya lại đến đây trộm bảo vật của nước ta, bản vương há có thể buông tha cho kẻ trộm như ngươi, giết hắn cho bản vương."

Lệnh vừa phát ra, nhuệ binh phía sau hắn lập tức hô to lĩnh mệnh, hướng Tán Đa lao tới.

"Đại vương mau đi, thần sẽ chặn phía sau." Đãi Cao canh giữ ở một bên vọt ra, giơ kiếm nghênh đón.

"Một mình ngươi làm sao có thể?" Tán Đa nếu rời đi, Đãi Cao tất sẽ vong mạng.

"Thần nguyện ý chết trong tay Đại vương Nam Cảnh." Đãi Cao xuyên qua đám người đang lao đến, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu vốn đã xinh đẹp, đôi mắt linh động động lòng người. Hiện giờ hắn khoác vương bào trên thân, tựa hồ so với trước kia càng mượt mà hơn một chút, y bào màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, càng thêm đẹp mắt.

"Dừng tay!" Nhìn đao kiếm đã sắp đâm vào lồng ngực Đãi Cao, Tiểu Cửu cơ hồ cắn răng ngăn lại.

"Tránh ra."

Đãi Cao che chở Tán Đa, nhìn Tiểu Cửu từng bước từng bước đi về phía hắn. Thẳng đến khi hai bên đối đầu nhau ở khoảng cách rất gần, Tiểu Cửu giương mắt nhìn hắn: "Ngươi có biết, ngày mai bản vương sẽ lập hậu?"

Tán Đa nhìn Đãi Cao một cái, nhíu mày, bầu không khí giương cung bạt kiếm tựa hồ trở nên có chút vi diệu, hắn cũng không biết có chỗ nào không đúng.

Đãi Cao vẫn giơ kiếm không buông: "Chúc mừng Đại vương."

"Hay cho một câu chúc mừng Đại vương!" Tiểu Cửu trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới nhìn về phía Tán Đa, giống như là tức giận tột cùng: "Hôm nay các ngươi ai cũng không thể đi, hạt châu cũng vậy."

"Chúng ta có thể ở lại Nam Cảnh, nhưng Lưu Vũ không chờ được." Tán Đa không muốn nói những lời vô nghĩa với Tiểu Cửu, hắn biết Tiểu Cửu cùng Lưu Vũ hai người chủ tớ tình thâm, hiện giờ chỉ có thể thẳng thắn nói thật.

"Ồ?" Tiểu Cửu không cho là đúng, cùng hắn cãi nhau: "Hầu gia không phải đã sớm bị tiểu thư giết chết sao?"

"Người chết là Hân nhi." Tán Đa đâu biết là Tiểu Cửu đã biết từ trước, tiếp tục thẳng thắn nói: "Lưu Vũ bây giờ mệnh mỏng như tơ, không còn mấy ngày nữa. Bản vương lấy quốc vận Bắc Quốc ra thề, lời ta nói đều là thật. Nếu ngươi muốn nhìn y chết, tối nay liền bắt giữ chúng ta, nếu không thì để bản vương đến Tây Cảnh lấy Tuyết Liên, bằng không không cứu được y. Đợi ngày sau Lưu Vũ khỏe mạnh, bản vương nhất định đem hạt châu đưa về."

NHƯ Ý CÁT TƯỜNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ