Chap 107

176 17 0
                                    

Từ sau khi Tôn Thừa Hoan rời khỏi, phủ Bùi Châu Hiền trở nên rất yên tĩnh, an tĩnh đến mức có thể làm người ta cảm thấy không khỏe.

"Tiểu thư, đột nhiên cảm thấy phủ quạnh quẽ hẵn đi." Bạch Thuật đứng trong thư phòng nhìn ra phía cửa sổ, cây lá bên ngoài đã nảy mầm, cũng đã đến mùa xuân rồi, rõ ràng cũng chỉ ít hơn một người, không biết thế nào, lại cảm thấy quạnh quẽ đến như thế, xem ra Tôn Thừa Hoan thực sự là người thích ầm ĩ.

Có lẽ là Bùi Châu Hiền ngồi rất lâu, muốn thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, nên đứng dậy đi ra phía hành lang, trong phủ có một cây hoa đào duy nhất đã nở hoa, giống như cảnh xuân tươi đẹp.

"Từ lúc nào ngươi lại tâm trạng như thế? Chẳng lẽ là tương tư, ta cũng đã chậm trễ ngươi mấy năm, nên để ngươi ra ngoài tìm một nhà tốt bàn chuyện hôn nhân mới đúng." Bạch Thuật cũng đã hơn hai mươi, nữ tử nhà bình thường, con cái đã sớm thành đàn.

"Ta không muốn gả chồng, ta muốn vẫn luôn hầu hạ tiểu thư như vậy." Ngữ khí Bạch Thuật kiên quyết nói.

"Bùi Chương thế nào? Như vậy vừa có thể ở bên cạnh ta, vừa có thể gả chồng sinh con, là biện pháp vẹn cả đôi đường." Bùi Châu Hiền hỏi.

"Tiểu thư đang phiền chán Bạch Thuật sao?" Bạch Thuật cực kỳ hoảng sợ hỏi, từ khi nàng được tiểu thư nhặt về xong, đã bắt đầu hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Tuy rằng Bạch Thuật cũng không bài xích chuyện gả cho Bùi Chương, nhưng cứ cảm thấy một khi mình gả chồng, tất nhiên sẽ bị phân tán tinh lực, không thể tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư như bây giờ nữa.

"Tất nhiên là không phải, chỉ là không muốn chậm trễ hôn nhân của ngươi." Từ nhỏ Bạch Thuật đã ở bên cạnh nàng, có đôi khi Bùi Châu Hiền cảm thấy Bạch Thuật đáng tin hơn Tôn Thừa Hoan nhiều, tất nhiên là cũng luyến tiếc gả nàng ra ngoài.

"Tiểu thư không phiền Bạch Thuật rất vui, ta chỉ là không muốn gả chồng, chỉ muốn hầu hạ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư thật muốn đem phúc phận cho Bạch Thuật, ta hy vọng muội muội Bạch Chỉ có thể thay ta gả cho thiếu gia làm thiếp." Ngữ khí Bạch Thuật nghiêm túc nói với Bùi Châu Hiền, gần đây nàng cũng tìm kiếm đối tượng cho muội muội, đối với bản thân nàng không hề có tư tâm, nhưng là muội muội ruột của mình, xác thật nàng có vài phần tư tâm, dù sao trưởng tỷ như mẹ, hy vọng muội muội có sự lựa chọn tốt nhất. Nếu có thể gả cho thiếu gia nhà mình, đối với muội muội mà nói, không thể tốt hơn, không cần phải gả ra ngoài, ở lại Bùi gia, tỷ muội các nàng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Thiếu gia cũng sẽ coi trọng mặt mũi tiểu thư, sẽ không bạc đãi Bạch Chỉ, Bạch Chỉ sinh hài tử lại là huyết mạch Bùi gia, ngày sau thế nào cũng sẽ không tệ.

"Nếu ngươi quyết ý như vậy, thì như vậy đi." Bùi Châu Hiền đồng ý thỉnh cầu của Bạch Thật, người này từ trước đến giờ không bao giờ nghĩ cho mình, đem Bạch Chỉ và mình đứng trước cả bản thân nàng. Bùi Châu Hiền biết hôn sự Bạch Chỉ đại khái xác thật là tâm nguyện lớn nhất của Bạch Thuật.

"Cảm ơn ân đức tiểu thư!" Bạch Thuật vui đến rơi nước mắt mà quỳ xuống tạ ơn.

Bùi Châu Hiền duỗi tay đỡ Bạch Thuật lên.

Bùi Châu Hiền mới vừa nang Bạch Thuật dậy, Bạch Thuật đã nhanh chóng lau nước mắt.

Lúc này, có nha hoàn tiến vào bẩm báo.

"Đại tiểu thư, Thủy Hương cầu kiến ở bên ngoài."

"Không gặp!" Bùi Châu Hiền đã không thích Tôn Thừa Hoan, thì người nhà Thủy Hương của Tôn Thừa Hoan tất nhiên cũng sẽ không muốn gặp, đương nhiên Bùi Châu Hiền cũng không có ấn tượng xấu gì với Thủy Hương, tất cả cảm xúc không thích này đều là do Tôn Thừa Hoan đem lại.

"Thôi, để nàng vào đi!" Trước khi nha hoàn chuẩn bị ra ngoài, Bùi Châu Hiền lại thay đổi chủ ý.

"Thủy Hương thỉnh an đại tiểu thư." Ngữ khí Thủy Hương cung kính hành lễ với Bùi Châu Hiền.

"Có chuyện gì sao?" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.

"Nhị tiểu thư đã không còn ở trong phủ, ta cũng không nên ở lại đây, hôm nay cố ý đến chỗ đại tiểu thư xin rời đi." Thủy Hương cực kỳ có lễ nghĩa hướng Bùi Châu Hiền xin rời khỏi.

"Ngươi đã là người tự do, có rời khỏi Bùi gia cũng do ngươi quyết định, không cần ta đồng ý." Bùi Châu Hiền nói, trừ bỏ liên quan đến Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền đối với Thủy Hương vẫn có ấn tượng tốt, tiến lui khéo léo, cực kỳ hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

"Thủy Hương ở trong phủ, được đại tiểu thư đối xử tốt, nhận ơn nghĩa của đại tiểu thư, Thủy Hương khắc ghi trong tâm khảm, trước khi rời đi, nên hướng đại tiểu thư tạ ơn từ biệt." Thủy Hương có lễ tiết nói.

"Ngươi có lòng như vậy, có lẽ là vì Tôn Thừa Hoan đi, bất quá nếu đã thành tâm đến cảm ơn, ta sẽ nhận lấy. Bùi gia ta quý giá nhất là thuốc, ban cho ngươi một lọ làm lễ vật. Bạch Thuật lấy cho nàng một lọ tốc hiệu hoàn, tuy không phải linh dược gì, nhưng bệnh tầm thường đều sẽ có công dụng." Bùi Châu Hiền cực kỳ hào phòng tặng một lọ thuốc cho Thủy Hương.

"Bùi đại tiểu thư ban thuốc!" Thủy Hương nhanh chóng quỳ xuống cảm Bùi, phải biết rằng tốc hiệu hoàn trên thị trường có giá đến 50 lượng bạc, tầm thường mà muốn mua cũng không được, một lọ có năm viên, cực kỳ quý giá!

"Nói đến, Tôn Thừa Hoan luôn che chở ngươi như vậy, sao nàng lại không mang ngươi đi Bắc Nguy?" Bạch Thuật lấy đan dược đưa cho Thủy Hương, thuận miệng hỏi.

Bạch Thuật không hổ là tâm phúc của Bùi Châu Hiền, nàng hỏi đúng chỗ Bùi Châu Hiền đang muốn biết, không đem tỷ tỷ tốt của mình đi, không giống như tác phong của Tôn Thừa Hoan lắm.

"Lần này nhị tiểu thư đi Bắc Nguy, đương nhiên không thể tự tại như ở Bùi gia, tất nhiên là gian nan, ta sợ vướng bận nhị tiểu thư. Bất quá cái này cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là....." Thủy Hương muốn nói lại thôi.

"Quan trọng nhất cái gì?" Bạch Thuật hỏi tới.

"Quan trọng nhất chính là, nhị tiểu thư sợ đại tiểu thư có khả năng sẽ không vui......" Thủy Hương càng nói càng nhỏ giọng.

Bùi Châu Hiền nghe vậy, trong mắt chợt lóe chút không vui.

Bạch Thuật thấy tiểu thư nhà mình nhíu mày, liền biết tiểu thư nghe lời này không có vui vẻ.

"Tôn Thừa Hoan xem mình là trung tâm sao?" Bạch Thuật lạnh giọng nói, nhưng kỳ thật nàng cũng cảm thấy nếu Tôn Thừa Hoan mang Thủy Hương đi, xác thật tiểu thư sẽ không vui, nhưng Thủy Hương lại nói ra rõ ràng như vậy, không phải là tỏ vẻ tiểu thư để ý nàng sao? Tôn Thừa Hoan đúng là kỵ sủng mà kêu, ngẫm lại thực sự đúng là làm người tức giận.

"Ta mệt mỏi, ngươi tự tiện đi!" Ngữ khí Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói xong, liền xoay người trở về phòng.

Bạch Thuật nhìn Thủy Hương liếc mắt một cái, liền đi theo sau Bùi Châu Hiền vào.

Thủy Hương nhìn bóng dáng các nàng biến mất, nàng có thể cảm giác được đại tiểu thư vẫn còn tức giận Tôn Thừa Hoan rất nhiều, trong mắt Thủy Hương nhìn thấy, đây cũng không phải chuyện gì xấu. Tức giận, phẫn nộ, tóm lại là đại biểu cho chuyện đại tiểu thư để ý Tôn Thừa Hoan, so với chuyện không thèm quan tâm đến tốt hơn rất nhiều, vì thế Thủy Hương vẫn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi vì Tôn Thừa Hoan.

Thủy Hương rời khỏi phủ Bùi Châu Hiền xong, quải tay nải đã sớm chuẩn bị tốt của mình, chuẩn bị rời khỏi Bùi gia.

Lúc nàng ra tới, vừa lúc gặp Bùi Chương.

Đối với Bùi Chương, Thủy Hương không có ký ức tốt, nhìn thấy Bùi Chương, trong lòng sợ hãi, đặc biệt là lúc này Bùi Chương đang nhìn mình chằm chằm.

"Ngươi đây là phải rời khỏi Bùi gia sao?" Bùi Chương mở miệng hỏi, sau lần trước, hắn bị Quân Dĩ Thần đánh bại, Tôn Thừa Hoan thế hắn lên đài đánh bại Quân Dĩ Thần, lấy lại mặt mũi cho Bùi gia xong, địch ý của hắn đối với Tôn Thừa Hoan đã giảm bớt rất nhiều. Tôn Thừa Hoan rời đi, ân oán trong quá khứ giống như tan biến thành mây khói, dù sao cũng là bại bởi gia chủ tương lai của Quân gia, đối với Bùi Chương mà nói cũng không phải là khó tiếp thu đến như vậy. Nên hắn đối với Tôn Thừa Hoan không còn địch ý, tất nhiên cũng sẽ không khó xử Thủy Hương nữa. Hiện giờ nhìn thấy Thủy Hương, nhớ đến quá khứ mình giận chó đánh mèo lên người nha hoàn, xác thật có chút trơ trẽn, chỉ hy vọng mọi chuyện xem như là đi qua, không cần phải nhớ đến nữa. Hiện giờ thấy Thủy Hương phải rời khỏi Bùi gia, đối với Bùi Chương mà nói cũng xem như là chuyện tốt.

"Vâng, đại tiểu thư đã đồng ý cho ta rời khỏi Bùi gia." Thủy Hương cố gắng trấn định nói, nhưng ánh mắt nàng vẫn có chút hoảng loạn, vẫn tiết lộ nàng đối với Bùi Chương vẫn còn sợ hãi.

"À." Bùi Chương nhàn nhạt lên tiếng.

Thủy Hương thấy Bùi Chương giống như không có phản ứng gì quá lớn, liền cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, chỉ muốn mau chóng tránh khỏi Bùi Chương.

"Đúng rồi, chuyện đó, là ta không đúng, xin lỗi." Bùi Chương xin lỗi Thủy Hương xong, liền đi ngược lại phía Thủy Hương.

Thủy Hương nghe được Bùi Chương xin lỗi, không biết vì sao cảm thấy trong lòng có chút chua xót, lại có chút thoải mái. Sau đó tiếp tục đi ra ngoài, khi bước ra khỏi cửa lớn Bùi gia, Thủy Hương quay đầu lại nhìn Bùi gia lần nữa, lại có loại cảm giác thổn thức vô tận.

Từ nay về sau, nàng đã là người tự do, sau này thế nào, cũng không có liên quan gì tới Bùi gia nữa. Bất quá, trong lòng nàng vẫn còn thiếu một ân nhân làm nàng khắc ghi trong tâm khảm cả đời, đó là Tôn Thừa Hoan, nàng hy vọng Tôn Thừa Hoan ở Bắc Nguy khỏe mạnh, cũng ngóng trông Tôn Thừa Hoan có thể sớm ngày trở về.

Bùi Châu Hiền trở lại thư phòng, nàng không tự giác mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, bên ngoài không có một bóng người, thầm nghĩ xác thật là quạnh quẽ hơn rất nhiều.

[BHTT - Cover Wenrene] TIỂU TỶ, BẤT HUNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ