Chap 37

182 21 0
                                    

"Tôn Thừa Hoan là bạch nhãn lang, nàng cũng không nghĩ là ai phái Thủy Hương qua hầu hạ nàng, Thủy Hương đối đãi nàng tốt đều là bổn phận hạ nhân phải làm. Nàng nghĩ Thủy Hương đối tốt với nàng, sao lại không nghĩ tiểu thư cũng đối tốt với nàng đây? Bùi gia cung cấp cẩm y ngọc thực, phái nha hoàn hầu hạ nàng, tiểu thư còn dạy nàng tập võ biết chữ, những ân tình này còn không so được với chuyện Thủy Hương đối xử tốt với nàng sao, vậy mà còn nói ra những lời vong ơn phụ nghĩa như vậy, Thủy Hương cũng là tai họa ngầm, đối với thiếu gia không tốt, một hai còn phải làm ra chuyện như vậy...." Bạch Thuật càng nói càng tức giận, nàng đều mong tiểu thư đuổi Tôn Thừa Hoan ra khỏi Bùi gia, bán Thủy Hương ra ngoài đi.

"Thủy Hương là vô tội liên lụy, không cần khó xử nàng, cho nàng về phòng, an bày thỏa đáng một chút." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt phân phó. Nếu nàng không nói lời này, trải qua việc này xong, tình cảnh Thủy Hương ở Bùi gia phỏng chừng sẽ rất gian nan, có lẽ ngày mai cũng không sống được.

"Còn Tôn Thừa Hoan , tiểu thư định xử trí như thế nào?" Bạch Thuật hỏi, nàng cũng không nên giận người vô tội, Thủy Hương xác thật là xui xẻo, muốn trách chỉ trách vận mệnh của nàng không tốt, vừa rồi nàng chỉ là giận chó đánh mèo, nàng giận là giận Tôn Thừa Hoan . Tôn Thừa Hoan nói những lời đó, còn động thủ với tiểu thư, một chút lương tâm đối với tiểu thư cũng không có.

"Nhốt ở phòng chất củi trước, để nàng bình tĩnh một chút, xử lý sau." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.

Bạch Thuật nghe được ngữ khí này của Bùi Châu Hiền , giống như không định xử trí Tôn Thừa Hoan , ngược lại còn giống như đang trấn an nàng.

"Tôn Thừa Hoan đúng là bạch nhãn lang, tiểu thư không giận nàng sao?" Bạch Thuật hỏi, bản thân mình còn không kiềm được tức giận.

Đôi mắt sâu kín của Bùi Châu Hiền tối đi một chút, cũng không trả lời vấn đề này của Bạch Thuật.

"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút." Bùi Châu Hiền cho Bạch Thuật lui, một chút nàng cũng không muốn nghe bất cứ lời nào liên quan đến việc này, chỉ cảm thấy thực sự chán ghét.

Tôn Thừa Hoan bị khiêng vào phòng chất củi, Thủy Hương cũng muốn đi vào chăm sóc Tôn Thừa Hoan, lại bị thị vệ ngăn cản lại.

"Tiểu thư có lệnh, chỉ nhốt Tôn Thừa Hoan , ngươi về phòng mình đi." Thị vệ lãnh đạm nói với Thủy Hương.

"Thủy Hương cần phải..... ở lại bên cạnh ta...." Tôn Thừa Hoan không yên tâm để Thủy Hương ở bên ngoài, hiện Tại Bùi gia đối với Thủy Hương mà nói không khác gì hang lang hổ.

"Tự thân ngài còn khó bảo toàn, còn thể hiện cái gì, nếu suy xét cho Thủy Hương thì không nên làm chuyện như vậy mới đúng, ngài chờ Thủy Hương bị quản gia bán ra phủ đi rồi nói, Bùi gia chính là trời đất ở Nam triệu, nha hoàn Bùi gia không cần, nhà nào dám thu, lại còn là nha hoàn đã phá thân, sợ chỉ có thể bán đi lầu xanh thôi. Rốt cục cũng là tuổi trẻ nông nỗi, làm việc không nghĩ đến hậu quả. Hôm nay ngài định chặt rơi tay thiếu gia, ngài nghĩ Thủy Hương cái gì rơi xuống để bù lại? Thủy Hương là gia nô Bùi gia, cho dù là hoàng đế có đến đây, cũng không dám nói thiếu gia không đúng. Ngài ỷ vào ân sủng của đại tiểu thư, không biết trời cao đất dày....." Thị vệ đại khái hơn bốn mươi tuổi, châm chọc nói.

Tôn Thừa Hoan nghe vậy sắc mặt đại biến, những hậu quả này vừa rồi nàng căn bản không kịp suy nghĩ, nàng chỉ nghĩ đến nếu nàng chặt tay Bùi Chương, Bùi Châu Hiền điên lên sẽ giết mình bù lại cũng được, nhưng hiện tại mới biết được ý nghĩ của chính mình ngây thơ bao nhiêu.

"Bùi Châu Hiền sẽ không bán Thủy Hương ra ngoài!" Tôn Thừa Hoan phản bác nói, Bùi Châu Hiền không phải người như vậy.

"Chuyện giữ lại nha hoàn cũng không bận tâm đại tiểu thư lo, bán đi ra ngoài cũng đã là nhẹ rồi, không đánh chết đã là đại tiểu thư thiện tâm." Thị vệ cười lạnh nói.

Sắc mặt Thủy Hương cũng có chút trắng bệch, Thủy Hương biết nếu đặt ở nhà bình thường, gia chủ tùy ý xử trí mình, đơn giản là đánh chết, không thì bán ra ngoài, chẳng ai để lại trong phủ làm ngột ngạt người ta. Nàng ngăn cản Tôn Thừa Hoan , là do nàng biết Tôn Thừa Hoan có ra mặt vì mình, cũng không làm mọi chuyện tốt hơn, chỉ biết còn xấu hơn, còn sẽ liên lụy Tôn Thừa Hoan vào.

Tôn Thừa Hoan nhìn về phía Thủy Hương, gương mặt Thủy Hương trắng bệch, liền biết kết quả như vậy Thủy Hương đều đoán được, bản thân nàng ra mặt không lấy lại được công bằng cho Thủy Hương, ngược lại còn liên lụy nàng, trong nháy mắt này, mặt Tôn Thừa Hoan đen như màu đất, hận không thể tự tát mình mấy cái!

"Thực xin lỗi, đều là ta hại ngươi!" Tôn Thừa Hoan áy náy nói, bởi vì nàng, Thủy Hương mới bị Bùi Chương nhắm vào, bản thân nàng lại quá yếu, không đủ sức bảo vệ Thủy Hương, lấy lại công bằng cho Thủy Hương, ngược lại còn hại Thủy Hương thảm hơn. Nghĩ nghĩ, cả người Tôn Thừa Hoan đều hỏng mất, nước mắt nhịn không được rơi ra ngoài, nàng hận mình bất lực như vậy.

"Không có việc gì, đại tiểu thư là người lương thiện, nhất định nàng sẽ không bán ta ra ngoài." Thủy Hương thấy Tôn Thừa Hoan như vậy cũng cảm thấy rất đau lòng, mở miệng an ủi nói.

Nói đến Bùi Châu Hiền , nội tâm Tôn Thừa Hoan rất phức tạp, thậm chí còn có cảm giác chua xót, trong lòng nàng cũng cảm thấy Bùi Châu Hiền sẽ không bán Thủy Hương ra ngoài. Nàng biết những lời vừa rồi nàng nói với Bùi Châu Hiền xác thật không có lương tâm, Bùi Châu Hiền xác thật cũng là tức giận nên mới ra tay đánh mình. Nàng cùng Bùi Châu Hiền như thể được chú định sẽ trở thành kẻ thù, trước kia mình chán ghét nàng, hận nàng, sau này có lẽ cũng sẽ như vậy, mặc kệ mình có chặt tay của Bùi Chương hay không, các nàng đều nằm trong trạng thái đối địch vì nàng không thể báo thù Bùi Chương, có lẽ sẽ giận cho đánh mèo lên Bùi Châu Hiền , thậm chí hận Bùi Châu Hiền , nếu ngày nào đó mình có thể chặt được tay Bùi Chương, Bùi Châu Hiền đại khái cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Tôn Thừa Hoan bị nhốt vào phòng chất củi, Thủy Hương bị thị vệ đuổi trở về, đại tiểu thư không cho phép Thủy Hương ở lại nơi này.

Phòng chất củi rất tối rất tối, rõ ràng khi còn nhỏ Tôn Thừa Hoan rất sợ tối, mà bây giờ một chút cũng không sợ, cũng không biết từ khi nào đã bắt đầu không sợ. Tôn Thừa Hoan cuộn lại một đoàn, thân thể rất đau, nhưng nàng biết bản thân mình không chết được, tuy rằng Bùi Châu Hiền đánh rất tàn nhẫn, nhưng không hạ sát chiêu, vết thương đều không nguy hiểm đến tính mạng. Trong lòng nàng cho rằng Bùi Châu Hiền sẽ không cho người bán Thủy Hương ra khỏi Bùi gia, nhưng lại nhịn không được mà lo lắng, nếu, lỡ như Bùi Châu Hiền vì giận mình, thật sự mặc cho quản gia bán Thủy Hương, thì làm sao bây giờ? Tôn Thừa Hoan nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đặc biệt đến tối hôm sau, Thủy Hương cũng không có lại đây gặp mình, trong lòng Tôn Thừa Hoan càng luống cuống, nàng biết nếu Thủy Hương ở trong phủ, hẳn là phải đến gặp mình mới đúng, để cho mình yên tâm, nhưng Thủy Hương thật sự không đến.

Thủy Hương cũng một đêm không ngủ, ban đêm lo lắng cho Tôn Thừa Hoan , lại lo lắng có người tới, sợ quản gia đem mình đuổi ra phủ giữa đêm, Thủy Hương biết, mỗi một khắc trôi qua, xác suất mình bị bán ra ngoài sẽ ít lại một chút, bản thân mình sẽ càng an toàn thêm một chút, Thủy Hương thấp thỏm bất an một đêm, rốt cuộc cũng đợi được đến hừng đông. Trời vừa sáng, nàng liền muốn đi đến phòng chất củi gặp Tôn Thừa Hoan , liền bị Bạch Thuật ngăn cản.

"Vừa rồi ta không cho quản gia vao, lão nhân gia muốn bán ngươi ra ngoài, nếu ngươi bị bán ra ngoài nhất định không có kết cục gì tốt, là đại tiểu thư phân phó ta ngăn lại." Bạch Thuật nói với Thủy Hương.

"Tạ ân đức đại tiểu thư Thủy Hương nhất định sẽ khắc ghi trong lòng." Thủy Hương vừa nghe, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu Bùi ơn nói.

"Các người không lấy oán trả ơn là tốt rồi." Bạch Thuật nói mỉa.

"Đều là ta không tốt...." Thủy Hương cúi đầu nói.

"Được, việc này tiểu thư nói không trách ngươi, tiểu thư nói ngươi mấy ngày này ở trong sân tu dưỡng cho tốt, không được đi nơi nào nữa." Bạch Thuật truyền lệnh Bùi Châu Hiền .

"Ta có thể đi gặp nhị tiểu thư không?" Bùi Châu Hiền không cho người bán mình ra ngoài, nàng muốn nói việc này cho Tôn Thừa Hoan , cũng muốn cho Tôn Thừa Hoan yên tâm, nếu không Tôn Thừa Hoan chắc chắn là lo lắng hỏng rồi.

"Không cần, ngươi an tâm ở trong phủ là được." Bạch Thuật nói xong liền rời đi, nàng để lại vài người trông chừng Thủy Hương, không cho Thủy Hương rời khỏi phủ.

Thủy Hương hiểu ra, đại tiểu thư không giận chó đánh mèo lên người mình, nhưng nàng vẫn giận Tôn Thừa Hoan , muốn giáo huấn Tôn Thừa Hoan , để Tôn Thừa Hoan lo lắng cho mình. Nghĩ đến bộ dáng Tôn Thừa Hoan lo lắng sốt ruột vì mình, Thủy Hương chỉ có thể sâu kín thở dài, nhưng mà đại tiểu thư không khó xử mình cũng là không khó xử Tôn Thừa Hoan mới đúng chứ. Thủy Hương biết, dựa trên lập trường của đại tiểu thư mà nói, đại tiểu thư đã tận tình tận nghĩa với nàng, cũng nhờ phúc của Tôn Thừa Hoan .

Tôn Thừa Hoan thấy Thủy Hương chậm chạp không đến, đến khi trời tối vẫn không thấy, thật sự luống cuống, thật sự sợ Thủy Hương bị bán ra ngoài phủ.

"Ta muốn gặp Bùi Châu Hiền !" Tôn Thừa Hoan hét lên với thị vệ bên ngoài.

Thị vệ không phản ứng, mặc kệ Tôn Thừa Hoan kêu bao nhiêu lần, thị vệ cũng không quan tâm nàng.

"Giúp ta kêu Bùi Châu Hiền tới, ta muốn gặp nàng, hoặc là thả ta ra ngoài gặp Bùi Châu Hiền , xin ngươi...." Tôn Thừa Hoan chưa từ bỏ ý định ra ngoài, cuối cùng trực tiếp cầu xin thị vệ, nếu Thủy Hương thật sự bị bán đi kỹ viện, nàng thực sự không có cách nào tha thứ cho mình.

Thị vệ vẫn như cũ không quan tâm nàng.

Thẳng đến khuya, âm thanh Tôn Thừa Hoan nghẹn nào đến mức sắp không còn phát ra tiếng, nàng đã sắp tuyệt vọng, ngồi trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng vô thần.

"Đại tiểu thư." Hai thị vệ đồng thanh hô.

Tôn Thừa Hoan nghe được âm thanh bên ngoài, như là bị giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn cửa phòng chất củi mở ra, phía sau là Bùi Châu Hiền một thân y phục màu xanh bước vào.

"Thủy Hương đâu? Các người làm gì Thủy Hương rồi?" Ngữ khí Tôn Thừa Hoan vừa nôn nóng vừa khẩn trương hỏi.

Nhìn Tôn Thừa Hoan khẩn trương vì Thủy Hương như vậy, trong lòng Bùi Châu Hiền có cảm giác rất không thoải mái.

"Bây giờ ngươi mới bắt đầu sốt ruột có phải đã quá muộn rồi không? Lúc ngươi ra mặt thay nàng sao không nghĩ đến hậu quả?" Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại.

"Ta liền hỏi ngươi, rốt cục bây giờ Thủy Hương đang ở đâu?" Tôn Thừa Hoan hướng Bùi Châu Hiền quát.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan , lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan .

Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền lạnh lẽo nhìn, khí thế liền yếu xuống, ít nhiều gì trong lòng nàng vẫn kính sợ Bùi Châu Hiền .

"Ngươi có cái gì bất mãn, đều phát lên người ta đi, ta chỉ cầu ngươi không cần khó xử Thủy Hương." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan mềm xuống nói.

"Quản gia đem nàng bán ra ngoài" Ngữ khí Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.

"Bán đi đâu?" Tôn Thừa Hoan có chút không thể tin nhìn Bùi Châu Hiền hỏi.

"Không biết, hỏi quản gia mới biết được, bất quá ta không có hứng thú biết." Ngữ khí Bùi Châu Hiền lãnh đạm nói.

"Sao ngươi có thể làm như vậy?" Tôn Thừa Hoan đỏ mắt chất vấn.

"Đối với ta mà nói, Thủy Hương bất quá chỉ là một gia nô thôi, đúng rồi, còn ngươi đến gia nô cũng không phải. Một gia nô làm chủ tử không vui, thì không để lại làm gì, vì cái gì ta phải giữ lại nàng đây?" Bùi Châu Hiền mỉm cười hỏi ngược lại.

"Xem như là ta cầu ngươi, đưa Thủy Hương trở về có được không. Bất luận ngươi làm gì ta cũng được." Tôn Thừa Hoan quỳ gối trước chân Bùi Châu Hiền , vì Thủy Hương hèn mọn khẩn cầu nói.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan hèn mọn, trong lòng thực sự không thoải mái, cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

"Chuyện ta muốn ngươi làm rất đơn giản, buông tha Bùi Chương, sau này không được trả thù Bùi Chương." Bùi Châu Hiền biết, chỉ cần để Tôn Thừa Hoan ra ngoài, sau này Tôn Thừa Hoan nhất định sẽ trả thù Bùi Chương.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền , lúc này đây, nàng chân chính lĩnh hội được sự lợi hại của Bùi Châu Hiền .

"Bùi Châu Hiền , ngươi quả nhiên muốn trở thành gia chủ Bùi gia, thật đủ lợi hại!" Tôn Thừa Hoan cười to nói, chính là cười cười, giây tiếp theo liền khóc lên.

[BHTT - Cover Wenrene] TIỂU TỶ, BẤT HUNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ