Chương 18: Đồ ngọt

8.9K 941 128
                                    

Kim mới rút ra, máu trào tại chỗ.

Sau khi Tô Chiết thốt lên xong, anh vội che miệng mình lại, mặc dù vừa rồi anh đã kinh ngạc nhưng giọng nói vẫn còn rất nhỏ, hai mắt Diêm Quan Thương bị vải trắng che lại, cũng không biết đã tỉnh hay chưa.

Nhưng lúc nãy anh nói chuyện với hắn, hắn không đáp lời, hiển nhiên là chưa tỉnh.

Có lẽ do nguyên nhân khung xương cơ thể lớn, tay của Diêm Quan Thương cũng không nhỏ, tỷ lệ xương tay và xương ngón tay hoàn hảo, xương cốt rõ ràng, ngón nào cũng thon dài đẹp đẽ.

Tô Chiết được xem là một người đàn ông có tỷ lệ cơ thể tương đối tiêu chuẩn, kích thước bàn tay cũng phù hợp, thế nhưng so với tay của Diêm Quan Thương vẫn hơi nhỏ hơn một tẹo.

Tô Chiết cầm bông y tế lau máu trên mu bàn tay Diêm Quan Thương, vừa rồi anh làm một loạt hành động mà người này vẫn không nhúc nhích, xem ra hắn chưa hay biết.

Tô Chiết khẽ hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chuyên nghiệp nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Cậu chủ, được rồi, tôi rất chuyên nghiệp, thoáng cái đã rút xong".

Trong giọng nói còn mang theo đắc ý khó giấu.

Một giây sau, Diêm Quan Thương yếu ớt mở miệng: "Tôi nghe thấy hết rồi".

Tô Chiết: . . .

Rõ ràng là tình trạng trong phòng bệnh hiện giờ đang rất ồn ào, Tô Chiết lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Nhưng thấy người đàn ông tỉnh rồi, anh vẫn vội vàng đổi chủ đề: "Cậu chủ, hiện tại ngài thấy thế nào rồi? Có muốn uống nước không?"

Diêm Quan Thương khẽ gật đầu, Tô Chiết vặn chai nước khoáng mới mua về, đặt vào trong tay hắn.

Lúc này y tá mới vội vàng chạy tới, thấy kim đã được rút ra, cô hơi xấu hổ: "Ngại quá, vừa rồi đột nhiên có một một trường hợp cấp cứu".

Nụ cười trên mặt Tô Chiết rất thoải mái, anh nhìn đối phương: "Không sao, cô vội sang bên cấp cứu, rất vất vả".

Cô y tá nhìn dáng vẻ lịch sự của đối phương, mặt hơi đỏ: "Không có gì, à... phải rồi, nếu còn chuyện gì khác, anh có thể tìm tôi".

Đối phương bày tỏ áy náy rất rõ ràng, Tô Chiết nhìn quầng thâm dưới mắt cô, nói nhỏ: "Hiện giờ có một chuyện".

Vì để cô gái mau chóng quên đi cảm giác áy náy, Tô Chiết chỉ có thể nhờ đối phương làm chút chuyện nhỏ, cô ấy giúp anh giải quyết rồi thì áy náy cũng sẽ biến mất.

Cô y tá mới nghe xong đã mở miệng hỏi ngay: "Chuyện gì thế ạ?"

Tô Chiết nhìn thẳng vào người trước mặt, tạo cho đối phương cảm giác được tôn trọng, đó là thói quen mỗi khi nói chuyện với người khác trong khi anh làm việc, ngoại trừ những trường hợp phải đối mặt với ông sếp tính chó Diêm Quan Thương.

"Vị ở giường bên hình như cũng tới vào hồi rạng sáng, tôi nghĩ ngài ấy cũng sắp truyền nước xong xuôi rồi, nhưng chắc là do ngủ quên nên không ấn chuông gọi y tá được, cô có thể giúp ngài ấy rút kim không?"

(Xong/ĐM) Sếp Diêm sao thế? - La Bốc Hoa Thố TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ