Không có người nào chú ý tới, Nguyên Trú ở thời điểm Đỗ Chi Lan tiến vào phòng bệnh, thật cẩn thận mà trộm ngó Đỗ Chi Lan một cái.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, toát ra một tia mờ mịt cùng thương tâm...
Hắn giống như, nghe được dì ấy, đang suy nghĩ cái gì.
Dì, ghét bỏ hắn.
Lông mi rung động.
Cho dù là động tác rất nhỏ, đều trở nên thập phần cẩn thận.
Bởi vì biết, chính mình bị chán ghét.
Cho nên càng thêm hèn mọn.
——' tuy rằng Dương Cần nói chuyện Nguyên Trú xuất viện, không cần nhà mình quản, đến lúc đó chỉ cần Dương lão đầu trực tiếp đem người đưa đi. Nhưng tóm lại cũng không thể thật sự buông tay mặc kệ thằng bé không quản, rốt cuộc liền chỉ cách một tấm vách mà thôi. '
——' cho nên nói, người tốt thật sự không dễ làm. Hoặc là ngay từ đầu liền không giúp, giúp được nửa đường mà buông tay mặc kệ, trong lòng chính mình đều cảm thấy băn khoăn. Ai, thật là ở thế khó xử. '
Nguyên Trú tay chân nhẹ nhàng rung động.
Sợ hãi nháy mắt thổi quét toàn thân.
Ngốc lăng nhìn Đỗ Chi Lan.
Trong đầu đột nhiên toát ra thanh âm, làm cả người Nguyên Trú đã kinh sợ lại khủng hoảng.
Sợ tới mức giống như thỏ con, thật nhanh đem đầu rũ xuống, không nghĩ để người khác nhìn ra chính mình khác thường chỗ nào.
Đỗ Chi Lan chuẩn bị cho hai đứa nhỏ chút cháo ăn nhẹ, Phồn Tinh ăn chính là cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, Nguyên Trú lại là cháo trắng tương đối thanh đạm.
Ở thời điểm Phồn Tinh vùi đầu ăn cháo, Nguyên Trú thật cẩn thận, thường thường giương mắt xem nàng.
——' trứng vịt Bắc Thảo ăn ngon, thịt ăn ngon, cháo không thể ăn. '
——' Tiểu Tinh Tinh này, tuy rằng thích ăn trứng vịt Bắc Thảo, nhưng vẫn quyết định phân một tí xíu trứng vịt Bắc Thảo, cho Tiểu Hoa Hoa Nguyên Trú. '
Nguyên Trú nghi hoặc nhìn Phồn Tinh, hắn cũng không biết, chính mình nghe được, có phải âm thanh trong lòng Tiểu Tinh Tinh hay không.
Thẳng đến ngay sau đó, thấy Tiểu Tinh Tinh đem trứng vịt Bắc Thảo trong chén cháo, một chút lại một chút lấy ra tới, tích cóp thành một đống lúc sau thì bỏ vào trong chén mình.
Nguyên Trú mới xác định, bản thân giống như...
Là thật sự, có thể nghe được, tiếng lòng của người khác.
Tức khắc, sợ hãi xưa nay chưa từng có thổi quét toàn thân.
Nguyên Trú cái miệng nhỏ mở ra nhấp nhấp trứng vịt Bắc Thảo Phồn Tinh vừa cho mình, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bất quá bởi vì sinh bệnh, cho nên cũng không khiến người nọ chú ý.
Cơ hồ trong nháy mắt, Nguyên Trú liền quyết định, đem bí mật này, giấu giếm xuống dưới, không nói cho bất luận kẻ nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
(EDIT-TIẾP Q3) NHÂN VẬT PHẢN DIỆN HÔM NAY THẬT NGOAN
RandomMấy thế giới kế tiếp nè, vào nhanh nhanh nào.