12

197 16 9
                                    

Chương 12

Từ Tán đối xử với bó hoa hồng vàng rất thô bạo, rồi tìm thấy một tấm thiệp giữa những cánh hoa tươi tắn, trên đó viết: Xin lỗi,anh yêu, em yêu anh.

Từ Tán thấy da đầu tê hết cả lên. Anh lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.

Tạ Khai Ngôn đã gửi tin cho anh. Hoa là của cậu ta tặng, mà lúc này cậu ta còn đang ngồi ngay dưới đại sảnh tầng một, muốn nói chuyện với anh.

Từ Tán nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nhìn lướt qua đại sảnh, rồi bước đến trước mặt Tạ Khai Ngôn, cúi đầu nhìn cậu ta: "Cậu muốn nói gì?"

"Anh Từ." Tạ Khai Ngôn vội vàng lấy túi của mình ra khỏi ghế, để Từ Tán có chỗ ngồi.

Từ Tán nóng nảy ngồi xuống, cau mày nhìn cậu ta.

Tạ Khai Ngôn có vẻ hơi sợ, nói: "Em tìm thấy địa chỉ công ty anh trên mạng..."

"Đủ rồi, có chuyện gì?"

Tạ Khai Ngôn nhìn Từ Tán, hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm rồi nói: "Anh Từ, em sai rồi, người em thích chỉ có anh, chúng ta... chúng ta bắt đầu lại được không?"

Thái độ vừa ngượng ngùng vừa hoàng sợ này không hề khiến Từ Tán mềm lòng, lại càng không tội nghiệp, nó chỉ đổi lại được lời từ chối không nể nang gì: "Không được, tôi chỉ muốn chia tay."

Từ Tán nhấn mạnh thêm: "Tôi không thích cậu, cậu cũng không hề thích tôi. Chúng ta chia tay trong hòa bình, đừng tiếp tục níu kéo nữa."

Anh không tin Tạ Khai Ngôn đột nhiên yêu mình, cũng không hiểu vì sao cậu ta muốn làm hòa, cũng có thể là vì cậu ta phát hiện Vương Đình chỉ chơi với mình chứ không định chịu trách nhiệm?

Tạ Khai Ngôn cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống: "Anh Từ, em thật lòng chỉ thích anh, ngày hôm đó, em bất cẩn uống say... nên mới xảy ra chuyện, anh tha thứ cho em một lần có được không?"

Từ Tán câm nín, nhìn xung quanh không thấy ai chú ý đến phía này, nhưng anh bất chợt thấy một người vừa ra khỏi thang máy. Người nọ đến quầy cà phê ở phía tây của đại sảnh, mắt chăm chú nhìn tờ menu trên quầy.

"Đừng đến tìm tôi nữa, tôi nói chia tay có nghĩa là muốn chia tay dứt khoát, chia tay hoàn toàn, đừng có níu kéo nữa, nghe rõ chưa?" Từ Tán đi khỏi chỗ Tạ Khai Ngôn đang ngồi, hướng về phía quầy cà phê.

"..."

Tạ Khai Ngôn ngẩng lên, mặt đầy nước mắt. Cậu ta nhìn theo Từ Tán đi đến bên quầy cà phê, nói chuyện với người đàn ông mặc áo sơmi trắng đang đứng đó. Người kia ngoảnh lại nhìn Từ Tán. Tạ Khai Ngôn nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh, ngoại hình đẹp trai, không rõ vao nhiêu tuổi nhưng trên người có khí chất lạnh nhạt của một quý ông thời xưa, khiến anh có vẻ rất điềm tĩnh và trưởng thành. Chắc hẳn người này không phải là một thanh niên vừa mới hơn 20 tuổi.

Đột nhiên, anh cười với Từ Tán một cái. Vẻ lạnh lẽo biến mất, chỉ còn lại cơn gió mùa hè mát mẻ thổi đến, tựa như một quý công tử phong lưu trong tưởng tượng của người ta vừa có được gương mặt chân thực nhất.

[2022-DỊCH XONG] XIN CHÀO, DỊU DÀNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ