Sáng hôm sau, Hân thức dậy sớm để chuẩn bị trang phục tươm tất, ăn kịp bữa sáng với gia đình con Ngân rồi về lại Bạc Liêu. Bữa nay Hân chọn mặc một bộ áo dài nhung màu xanh dương nhạt, cổ đeo vòng ngọc trai, tóc búi lên gọn gàng, gương mặt xinh đẹp sắc sảo hiện ra ai cũng khen nức nở.
"Chèn ơi, bình thường giản dị mà nay diện đồ lên đẹp dữ đa", Ngân há hốc mồm vì bạn mình quá quý phái.
"Dạ con cũng muốn ngất ngây luôn á cô út Hân ơi", con Én nãy giờ nhìn đắm đuối không dứt ra được.
Hân chào cả nhà Ngân rồi ra xe, sốp- phơ nhà Ngân đã chờ trước cổng để chở cô út về quê nhà. Trời bữa nay coi bộ mát mẻ, phố phường ở thành thị cũng khiến con người ta hoài niệm, ở Pháp đã lâu nhưng khi về lại Hòn Ngọc Viễn Đông vẫn cứ là nhớ thương, tạm xa thành thị để về quê nhà gặp cha má, Hân ngồi trên xe cũng hồi hộp và nôn nao.
Hân rất thích ngắm phong cảnh, cho dù có đi bao nhiêu tiếng thì cô vẫn ngó ra cửa kính để chiêm ngưỡng đường xá, mọi người sinh hoạt làm việc tất bật, có mấy quán ăn cũng tấp nập người ra kẻ vào. Cô đưa chiếc máy ảnh ra chụp những cảnh vật hữu tình ấy, các tiểu thư công tử cũng đi dạo trên đường phố, chợt cô khựng lại nhớ tới người con gái ở quê nhà.
Về tới thôn cũng đã xế chiều, Hân đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là cảnh vật cũ, nắng gắt quá nên nóng nực dữ lắm, cô cầm cây dù đứng hồi lâu bỗng mắt cô lướt qua dòng sông với cái ghe cũ kĩ mà hình bóng người con gái hay ở đó thổi sáo. Cô kéo vali đi theo dọc con sông, hít thở không khí trong lành nơi đây.
"Làng mình có mỹ nhơn nào lạ quá đa", thầy Năm đeo cái cặp táp đi đến chỗ cô hỏi thăm.
"Thầy quên con rồi hả", Hân nhìn người đờn ông trước mặt mà mỉm cười.
"A.....Hân hả con, nhìn con khác quá lớn lên xinh đẹp lung á đa, không nghe giọng chắc ta cũng không nhận ra", thầy Năm vui vẻ xoa đầu cô.
"Dạ con mới về, đặng thăm cha má với dự đám cưới anh ba"
"Thôi con về đi, có gì qua thầy học mấy bài thuốc nam hay lắm nè"
"Dạ con chào thầy".
Hân vẫn đi dọc bờ sông rồi đi qua cây cầu tre, vì đã lâu rồi mới về nên cũng sợ đi qua, đứng nhìn cây cầu mà hong biết phải làm sao.
"Nè em gì đó ơi, chị dẫn qua cho nè", chị Uyên đội nón lá, tay đang cầm con cá lóc đang bước lại gần cô.
Ấn tượng của cô về cô gái trước mặt là nhìn rất quen, tuy nước da nàng ngăm nhưng khuôn mặt vẫn có nét xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh nhưng khỏe khoắn.
"Nhìn chị quen quá, chị tên gì vậy ạ?", cô cũng lén ngó ngó coi biểu hiện người kia sao.
"Chị tên Uyên, còn em?", nàng cười lộ cái má lúm đồng tiền trông rất duyên.
"Bí mật", cô cười mỉm khoái chí. Không ngờ là gặp chị Uyên ở đây, nhìn chỉ cũng khác quá nhưng vẫn thấp hơn cô, tuy chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng dung mạo chị như con nít, trẻ măng.
Nàng đi tới nắm tay cô rồi cùng đi chầm chậm qua cây cầu. "Đừng sợ có té thì chị vớt lên cho".
"Hả trời ơi", cô cũng sợ dữ lắm. Cả hai đã qua được bờ bên kia an toàn.
![](https://img.wattpad.com/cover/348971276-288-k466774.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Duyên gái-tự viết] Người con gái thôn Vĩ
RandomThể loại: Girl Love, tự viết, thời xưa của Việt Nam, hành động, thời kì chiến tranh chống Pháp........... Tác giả: AnhThu_ruk Truyện chỉ là hư cấu, các tình tiết cũng như nhân vật, địa danh đều là không có thật !!!!!!!! Không có cột mốc thời gian nh...