18. Rung động

180 10 0
                                    

Con Lài hốt hoảng đưa lá thơ kèm cái mũ beret bị dính vệt máu tươi, tức tốc chạy vào gặp ngài thống đốc Tyler, mồ hôi mồ kê nó nhễ nhãi như vừa đi mưa về, gặp được ngài thống đốc nó mừng rỡ.

"Bẩm ngài có lá thơ của một người lính An Nam, còn có......"

Tay chân Lài run cầm cập cánh tay đang cầm cái mũ beret của cậu Danh mà đưa cho Tyler.

"Nói ai đưa cho mày cái này"

Ông ta hét lớn, tức giận mà nổi gân xanh trên tay, mắt ông đỏ lên rực sự thù hận.

"Dạ....dạ bẩm cái này là được ném từ cổng vào từ tối qua"

"Sao nó đi từ hôm qua tới giờ mà lúc này mày mới báo tao"

"Dạ....thưa ngài giờ con mới thấy"

Chát <tiếng bạt tai mạnh vào má con Lài>. Con Lài cũng nhanh chóng lui xuống vì ở đây lâu cái mạng quèn này cũng không còn.

"Con với cái hư hết việc lớn của ta, đúng là thằng vô dụng, tức chết đi mà"

Ông ta lùa đống tài liệu trên bàn xuống tức giận mà quát lớn, với tay mở lá thơ ra đọc, thì ra là muốn thả chỉ huy chúng ra nên tạo cuộc trao đổi này đây mà.

Cóc cóc cóc

Ngân bước vào trong với gương mặt khó hiểu, nhìn đống lộn xộn dưới chân thì đã biết có chuyện xảy ra.

"Baba ra ăn trưa nè đa"

"Con ăn trước đi ta hơi mệt"

"Là thằng Danh nó làm gì khiến baba buồn hả đa"

"Kệ nó đi mà nay con có gặp bé Hân hong"

"Chiều nay tụi con có tiết học"

"Ừm lâu rồi không gặp con bé, thôi con ra ăn trước đi"

"Dạ....."

-----------------
Chị Liễu về quê tới nay vừa tròn một tuần, mọi thứ cũng trở nên yên bình hơn, tâm trạng Hân cũng phấn chấn hơn trước, mỗi đêm Hân đều qua ngủ chung với nàng, nằm ôm nàng từ đêm tới sáng, chỉ tới lúc đi học thì cả hai mới tách nhau ra thôi, nhìn hai người cứ như vợ chồng son khiến con Én còn phải ganh tị. Hân từ con người gặp ai cũng đều quan tâm, lo lắng nhiệt tình thì hiện tại một lòng một dạ cô chỉ dành cho riêng nàng mà thôi.

"Chị Uyên bây giờ chị còn muốn học trường đó nữa hong"

"Chị muốn học nhưng nếu em hong muốn thì chị sẽ nghỉ"

"Em đã báo thầy Tyler chuyển công tác hắn ta rồi"

"Thật vậy hở"

"Nên là chị đừng lo, ở trường cô Liên cũng sẽ để mắt tới chị hơn nên là chị cứ yên tâm mà học"

"Cảm ơn mình"

"Bữa nai kêu em là mình luôn chèn oi đáng yêu quá đa"

"Chị muốn kêu tới suốt đời"

"Em thật may mắn khi được chị thương đó đa"

Hai người lại trao nhau cái ôm ấm áp, mà không quan tâm nãy giờ con Én gọi ra ăn cơm khàn cả giọng.

[Duyên gái-tự viết] Người con gái thôn VĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ