14. Chiến đấu (2)

186 14 0
                                    

Trời đã khuya, trong căn cứ Hân đang thu xếp lại đống tài liệu mật bỏ vào cặp táp đeo vào người, đỡ chị Thương dậy bước từng bước từ từ lên cầu thang, mở cửa ra đã thấy xung quanh không còn ai, chỉ còn tiếng gió thổi cùng với tiếng bước chân của hai người. Tay Hân cầm cây đèn dầu soi xung quanh để tìm đường ra, để ý cái cây được rạch mũi tên nên cô cứ thế mon men theo dấu vết, chắc do Danh để lại làm dấu cho cô biết đường mà ra.

Đi được một hồi thì cũng ra được đường lộ, nhìn khung cảnh tối mù mịt mà cũng nổi da gà lắm, lúc này không chỉ sợ tụi lính nữa mà còn sợ thêm thứ khác, lê bước tới chiếc xe đạp mà cô dựng ở đó, leo lên xe rồi nói chị Thương ôm mình chặt vào kẻo té.

"Được chưa chị em chạy á"

"Ổn rồi em chạy đi"

Hân gật đầu rồi đưa cây đèn dầu cho chị Thương cầm soi đường, mặc dù cả thân ê ẩm mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng đạp thật nhanh, chị Thương chỉ đường về nhà mình cho cô.

Tới nơi Hân cố gắng tới đỡ chị vào buồng rồi bản thân ngất xỉu lúc nào không hay, chắc do không ăn uống gì mà còn phải đánh đấm lúc nãy với Danh.

Thương cũng cố ngồi dậy đỡ Hân lên giường, đắp cái mền lại cẩn thận.

------------------
Uyên ở nhà cũng lo lắng đi qua đi lại, còn chị Liễu cũng sốt sắng không kém, cả hai không ai nói với ai tiếng nào nhưng vẻ mặt ai cũng lo lắng cho Hân.

"Em có biết Hân đi đâu hong Én sao khuya lắm rồi còn chưa dìa"

"Con hong biết mợ ba ơi, hồi chiều cô út bực mình nên cô xách xe đi luôn đó đa"

"Chắc qua nhà bé Ngân ngủ rồi hả đa, hong được mợ phải đi tìm chứ mợ lo lắm"

"Khuya lắm dòi mợ đi giờ nguy hiểm lắm"

"Hong mợ phải đi"

Liễu ở đây tức giận đập bàn một cái làm cả Én và nàng giật mình quay đầu lại.

"Là vì ai mà Hân đối xử với tôi như vậy, cũng tại cô rù quến em ấy"

"Chị ăn nói cho đàng quàng đó đa"

"Cô cưới anh ba em ấy chưa được hưởng lợi nên giờ qua em ấy chứ gì, tôi khinh"

"Chị nghĩ sao thì nghĩ, bây giờ đối với tôi, Hân trở về là quan trọng nhất"

Vừa dứt lời nàng chạy ra ngoài bắt xe kéo chạy đi qua nhà Ngân liền.

Liễu ở đây tức giận mặt đỏ bừng bừng bỏ đi vào trong buồng ngủ. Én cũng bất lực thở dài, mợ hai nói thương cô út Hân mà còn có tâm trạng đôi co với mợ ba rồi bỏ đi vào buồng ngủ nữa hết nói nổi. Mà coi bộ cái đà này cô út Hân khổ rồi.

Nàng đã tới trước cổng dinh thự của Ngân, ở đây hoành tráng như cái cung điện của vua ngày xưa nữa, có mấy tên lính canh gác phía ngoài, thấy nàng nên cậu ta chạy lại hỏi.

"Khuya rồi mà cô còn tìm ai?"

"Cho tôi gặp cô hai Ngân"

"Đại tiểu thư đâu phải muốn gặp là gặp?"

[Duyên gái-tự viết] Người con gái thôn VĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ