"Mợ út ơi, lâu rồi con hỏng gặp mợ, mợ đi đâu biền biệt tận bốn năm dạ", con Nho xách cái giỏ nải chạy theo nàng.
"Ủa Nho, sao em dìa đây", nàng xoay người lại nhìn vào nó.
Lúc này phiên chợ cũng đã vãn bớt người, nên tiếng gọi của nó làm nàng nghe rất rõ.
Con nhỏ ngày xưa lùn tẹt bây giờ đã khác xưa nhiều lắm, ra dáng thiếu nữ dữ lắm rồi. Nó thấy nàng đội nón lá mà cũng nhận ra, coi bộ cũng tài. Chắc là cái bóng dáng quen thuộc làm nó buộc miệng lên tiếng.
"Mợ đi đâu biệt tăm mấy năm trời, bỏ việc giảng dạy luôn á đa"
"Cha má mất rồi thì mợ cũng về quê nhà, dù sao cha má cũng ở dưới Bạc Liêu mấy chục năm"
"Vậy mà mợ hong cho con theo, tự nhiên bỏ con bơ vơ theo hầu cô hai Ngân"
"Mà quên nữa cô hai đẻ con chưa Nho"
"Con hổng biết nên nói không, mà thôi con nói, cô hai hư thai rồi mợ ơi"
"Con cũng chẳng rõ chỉ biết là cô hai dính tâm bệnh, bây giờ cậu Bo có đụng chạm gì vào người là cô hai chỉ cảm thấy dơ, thấy ghê tởm á mợ", Nho vừa đi vừa kể chuyện.
"Trời đất, ngày mơi phải lên thăm em ấy một chuyến"
"Mợ ơi, cô hai chỉ muốn gặp cô Phụng thôi mợ, chị Én nói nhỏ với con vậy đó"
"Ừm.....chị biết phải làm gì rồi"
"À mà mợ đọc tờ báo nhật trình này chưa......kể từ khi ông bà mất.....con nghe cô hai Ngân đọc báo nói là cô út bị tụi tây đày ra Côn Đảo"
"Chị biết lâu rồi, đồng đội của Hân có gửi thơ cho chị và Hân cũng gửi thơ cho chị, em ấy vẫn ổn nói chị chờ ngày em ấy quay về", nàng cười nhàn nhạt, nén nước mắt vào trong.
"Dạ....Thúy Anh đang ở nhà hả mợ"
"Ừm....con bé đang học bài ở nhà đó"
"Giờ chắc con bé lớn rồi, nhớ cái hồi bé tí con ẵm đi chơi"
"Mèn ơi, con bé cứ nhắc Nho quài, chắc nó nhớ dữ lắm"
"Thui mình về nghen mợ"
"Ừm"
Đi ngang qua dòng sông quen thuộc, mọi thứ vẫn vậy. Đến cả cái ghe cũ kĩ vẫn còn tồn tại vị trí đó, nhưng lại thiếu bóng dáng người thương. Ánh mắt, nụ cười và cả cái ôm ấm áp Hân trao cho nàng, bây giờ nhìn lại chỉ thấy nhớ thương. Nàng nhớ lắm, từng ngày đều mong ngóng cô trở về.
Căn nhà hiện tại nàng đang sinh sống cũng là xây lại từ căn nhà bị cháy khi xưa. Dù sao đây cũng là ngôi nhà của ông bà để lại, tuy xây lại nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng xưa cũ.
"Con nhìn căn nhà này mà đau lòng"
"Cũng lâu rồi hen"
"Dạ......"
Nho đi lại phía bàn thờ thắp nhang cho ông bà, cậu hai rồi tới cậu ba. Nhà ông hội đồng Phan này bây giờ chỉ còn duy nhất mỗi cô út Hân. Không biết lúc cô út trở về, cô út sẽ ra sao nữa.
"Mợ định ở lại đây luôn hả đa"
"Ừm.......chị quyết định rồi.......sẽ ở đây đợi Hân về"
![](https://img.wattpad.com/cover/348971276-288-k466774.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Duyên gái-tự viết] Người con gái thôn Vĩ
RandomThể loại: Girl Love, tự viết, thời xưa của Việt Nam, hành động, thời kì chiến tranh chống Pháp........... Tác giả: AnhThu_ruk Truyện chỉ là hư cấu, các tình tiết cũng như nhân vật, địa danh đều là không có thật !!!!!!!! Không có cột mốc thời gian nh...