Chương 1: Đi Học Đừng Có Bắt Nạt Người Khác

177 7 0
                                    

Hè gần tới, những nhánh phượng nở phủ đỏ cả góc sân trường, nắng rọi xuống xiên xỏ qua từng kẽ hoa tán lá, chiếu thẳng xuống ô cửa sổ góc rọi vào cái bàn học nhỏ nhỏ con con.

Tại lớp 10a6, thầy trên bục giảng đang thuyết trình về các làm bài tập Lý, ông thầy với quả đầu hói trợn mắt hù là đề năm nay khó lắm, đứa nào muốn điểm 10 phải cố mà làm cho được. Bởi vậy nên thành ra đứa nào muốn làm học sinh giỏi mới ráng ngồi nghe, còn mấy đứa kiểu 'thôi 8 là đủ xài rồi cố gắng làm gì cho đau đầu' bắt đầu ngồi thì thầm bốc phét mấy chuyện không đâu.

Tiếng thầy giảng đều đều như chiếc máy ru, nó cứ ê a vang vang không chịu dừng giúp đám học trò đã ngốc nghếch càng thêm mù mịt.

Phấn viết lạch cạch, bụi phấn nhẹ nhẹ bay trăng trắng như bông tuyết, thầy cau mày nhìn về đám học trò len lén ngáp ngắn ngáp dài bên dưới, nhìn ghét tới mức muốn gọi vài đứa lên làm bài tập.

Trống ngoài trường vang lên ba tiếng, thầy già nhìn đám học sinh mới nãy thôi lừ đừ y hệt con cá chết cạn mà giờ hùng hùng hổ hổ như voi thấy chuối, như hổ thấy mồi.

"Mấy đứa về nhà làm bài tập đề số 6, mai thầy kiểm tra, biết chưa?" Thầy dặn.

Đương nhiên cái đám quỷ quái kia đồng loạt dạ rang, tụi nó đợi thầy vừa bước một chân ra khỏi cửa lớp là nhào thẳng ra ngoài như chó sổng chuồng. Mấy đứa này đói lắm rồi, tụi nó lao nhanh phóng thẳng xuống cầu thang, phi ngay đến căn tin mua gấp một hủ mì gói kèm theo một cây xúc xích.

"Khánh, ăn sáng chưa mày?" Thằng Quý quay qua hỏi.

Nam Khánh vừa ngáp vừa cất sách vở vào ngăn bàn, dường như lười biếng nói: "Ăn rồi mày."

Thằng Quý nào có chịu, nó khoác vai cậu lắc lắc: "Đi mày, ăn rồi thì ăn tiếp. Đàn ông thanh niên ăn có miếng sao có sức để xây dựng đất nước sánh vai với các cường quốc khác được."

Coi cái miệng bép xép của thằng này này, bực ghê chưa.

Nam Khánh bị thằng Quý kéo đi xuống căn tin. Giờ này căn tin đông lắm, đám quỷ đói ngồi đầy ồn ào nói chuyện ăn uống, đứa nào đứa nấy nhai nhai trông ngon quá trời quá đất. Tuy chỗ này nhỏ nhưng được cái bán đầy đủ các dạng đồ ăn, mấy món ở đây ăn cũng tạm được nên vừa lòng hợp bụng đám học trò cấp ba này lắm.

Nam Khánh mua một bịch bánh rồi ra ngoài đứng đợi thằng Quý. Cậu không thích xuống đây mua đồ ăn lắm, tại nó quá ồn ào làm cậu khó chịu. Nhìn tới nhìn lui chỗ nào cũng người là người, mùi mồ hôi cộng với mùi đồ ăn thấy mà ghê. Mà nhiêu đó đâu có đủ, mấy bạn nữ với mấy bạn Omega điệu đà xịt xịt một đống nước hoa, mỗi đứa một mùi rồi xúm lại với nhau y như mùa hoa đua nở làm cậu suýt chết ngạt vì sốc mùi.

Thua, chạy thôi.

Chẳng thèm đợi thằng bạn, Nam Khánh cầm bịch bánh lững thững về lớp. Giờ ra chơi nên đứa này đứa kia nói chuyện xôn xao quá trời, có mấy đứa còn rượt đuổi đùa giỡn đập nhau bốp bốp xong cười hắc hắc như mấy đứa điên.

Mà giỡn chỉ vui khi hai bên cùng cười, chứ một bên cười một bên mếu là hết vui rồi.

"Mẹ nó, mày bị điếc hả? Tao kêu mày mua nước cam, mày mua nước chanh là sao? Đồ ngu."

Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ